Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Sư tôn.” Diệp Lạc xuất hiện ở cửa ra vào, vịn vào khung cửa suy yếu kêu một tiếng: “Các sư huynh là đến thăm đồ nhi, ngài đừng trách cứ các sư huynh, ngài muốn phạt thì phạt đồ nhi đi.”
Diệp Lạc nói xong cũng quỳ xuống theo.
“Diệp sư muội...”
Có đệ tử hô nhỏ một tiếng.
Lập tức có đệ tử lên tiếng nhận trách nhiệm: “Đông Lẫm tiên tôn... Là các đệ tử tự ý đến thăm Diệp sư muội, không liên quan gì đến Diệp sư muội.”
Đệ tử còn lại dồn dập phụ họa.
Ôm hết toàn bộ trách nhiệm về trên người mình.
Đông Lẫm: “Thăm nàng làm gì?”
“Diệp sư muội bị thương...”
Ánh mắt Đông Lẫm quét qua người Diệp Lạc một vòng, không nhìn ra tâm tình gì.
Một hồi lâu sau, Đông Lẫm lên tiếng hỏi thăm: “Làm sao bị thương?”
“Là... Là tiểu sư tỷ.”
“Sư huynh!” Diệp Lạc thấp giọng nói một tiếng: “Huynh đừng nói lung tung.”
Vị sư huynh kia rất tức tối: “Diệp sư muội, đã đến nước này, muội còn muốn nói chuyện giúp nàng?”
Vừa rồi Diệp Lạc tỉnh lại, bọn họ hỏi thăm Diệp Lạc chuyện gì xảy ra.
Bản thân Diệp Lạc chính là người bị hại, cho nên ả trực tiếp nói lại chuyện này với bọn họ.
“Sư tỷ nàng... Nàng không phải cố ý, là muội không tốt.” Diệp Lạc cắn môi, khó xử khuyên nhủ: “Các huynh đừng nói nữa.”
“Tiên tôn, xin ngài làm chủ cho Diệp sư muội.”
“Tiên tôn, xin hãy lấy lại công đạo cho Diệp sư muội.”
Những đệ tử này ra mặt cho Diệp Lạc, Diệp Lạc ở bên cạnh nhỏ giọng bảo bọn họ đừng nói nữa.
Đông Lẫm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiên tôn, là tiểu sư tỷ nàng...” Blah blah...
Đệ tử kia rất nhanh liền thuật lại toàn bộ sự kiện một lần.
Đông Lẫm nghe xong, biểu cảm vẫn rất nhạt như cũ: “Sơ Tranh đâu?”
Mọi người nhìn hai bên một chút, không nhìn thấy Sơ Tranh.
[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của Halantamnhien. Đọc truyện trên trang chính chủ là tôn trọng editor!]
-
Sơ Tranh bước vào đại điện.
Trong điện đốt hương, có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.
Nam nhân áo trắng như tuyết, ngồi ngay ngắn ở trên điện, nhìn thế nào cũng thấy giống như người trong bức họa.
Thanh quý vô song, phong hoa tuyệt đại.
Sơ Tranh đối đầu với tầm mắt của nam nhân, không né không tránh, có chút tùy ý dò xét hắn một lần.
Đông Lẫm nhìn thấy Sơ Tranh, thần sắc tự nhiên, không có bất kỳ sắc thái dị thường gì.
Sơ Tranh đi vào, không tính là đặc biệt cung kính, nhưng cũng không để cho người ta tìm ra được lỗi lầm gì, hành lễ: “Sư tôn.”
Đông Lẫm không nói lời dư thừa, trực tiếp hỏi: “Ngươi đánh sư muội của ngươi sao?”
“Không có.”
“Tiểu sư tỷ, ngươi dám làm mà không dám nhận à!” Đông Lẫm còn chưa nói xong, đệ tử bên cạnh bùng nổ trước.
“Ta chưa từng làm, vì sao phải nhận?” Sơ Tranh trấn định đáp.
“Sư tỷ... Sư tỷ cũng không phải cố ý. Sư tôn, chuyện này coi như xong đi, con cũng không sao.” Diệp Lạc ngoài miệng nói không sao, nhưng trên mặt lại bày biện thần sắc ủy khuất.
“...” Ta còn thực sự —— chính là cố ý đấy.
Có đệ tử không phục: “Sao có thể tính là xong được? Đồng môn tương tàn là tối kỵ!”
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung hỏi: “Ngươi nói ta đánh nàng, chứng cứ đâu? Không thể nàng nói là ta làm, thì chính là ta được. Nếu ta ở bên ngoài bị thương trở về, xác nhận ngươi đánh ta, chính là ngươi đánh ta sao?”
Đệ tử kia bị chắn đến một chữ cũng không nói nên lời.
Đại điện đột nhiên yên tĩnh lại.
Nam nhân ngồi trên cao đánh vỡ trầm mặc: “Diệp Lạc, ngươi có chứng cứ không?”
Diệp Lạc: “...”
Ả có thể có chứng cứ gì.
Ở một nơi dã ngoại hoang vu, Sơ Tranh đánh ả xong liền đi.
-
Sơ Tranh hoàn hảo không chút tổn hại bước ra khỏi đại điện, đệ tử còn lại giải tán, Diệp Lạc khập khễnh đi theo cô ra.
Đông Lẫm vẫn còn ở trong điện, Diệp Lạc cũng không dám nói gì, chỉ hung ác trợn mắt nhìn cô một cái.
Sơ Tranh không sợ hãi nhìn ả.
Diệp Lạc tức giận đến phất mức tay áo rời đi, thù này ả nhất định phải báo!
Chờ Diệp Lạc rời đi, Sơ Tranh quay người trở về đại điện.
Đông Lẫm vừa chuẩn bị đi ra, hai người đụng vào nhau ở cửa ra vào.
“Sư tôn.”
Đông Lẫm đứng chắp tay, ngữ điệu lãnh đạm xa cách: “Có việc?”
“...”
Con ngươi Sơ Tranh híp híp.
Cái bộ dạng giả vờ như “chúng ta không quen” này là ý gì?
Kéo quần lên là không nhận nợ à!!
“Sư tôn, chuyện tối ngày hôm qua, ngươi không có ý định cho ta một lời giải thích sao?”
Đông Lẫm: “Chuyện gì?”
Vẻ mặt đứng đắn kia, giống như thật sự không biết đêm qua xảy ra chuyện gì.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào mắt Đông Lẫm.
Đôi tròng mắt kia trong suốt sáng tỏ, thản nhiên bình tĩnh, cùng với cặp mắt đầy sương mù mông lung đêm qua không giống nhau lắm.
Sơ Tranh ngờ vực: “Ngươi tên Đông Lẫm sao?”
“...” Đông Lẫm trầm mặc một chút: “Gọi thẳng tên húy, quy củ học kiểu gì vậy?”
Sơ Tranh không nhanh không chậm đáp: “Sư tôn dạy thật tốt.”
“...”
Đông Lẫm trầm mặt, cảnh cáo cô: “Nếu có lần sau nữa, tự gánh lấy hậu quả.”
Đông Lẫm phất tay áo rời đi, Sơ Tranh sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.
Người này là giả mất trí nhớ, hay là thật sự không nhớ rõ?
Thẻ người tốt không phải là muốn không nhận nợ chứ?
Tên này còn rất tuyệt đó nha!
Nhất định phải giam lại!!
-
Đông Lẫm xuất quan, tông chủ và mấy vị trưởng lão đều chạy tới hết, những đại lão này họp lại, cũng không biết nói chuyện gì.
Đương nhiên Sơ Tranh cũng lười quản.
Chỉ là chuyện thẻ người tốt không nhận nợ, làm cho cô có chút khó chịu.
Ngươi ngủ thì ngủ, ta cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền phức.
Sao còn giả mất trí nhớ chứ?
Sơ Tranh cắn mứt quả đi lên trên núi, đáy lòng nghĩ đến chuyện của thẻ người tốt, không chú ý tới Yêu Linh xuất hiện từ chỗ nào.
“Ngươi lớn như thế rồi mà còn ăn mứt quả, có thấy xấu hổ không?” Yêu Linh cười hì hì: “Không phải ngươi còn chưa lớn đấy chứ?”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh xém chút một xiên đâm chết Yêu Linh.
Mẹ nó mi chui từ đâu ra vậy!
Diệt khẩu!
Nhất định phải diệt khẩu!
Đại lão sao có thể bị người ta trông thấy đang ăn mứt quả chứ?!
“Ngày hôm nay kiếm pháp ta luyện có chút không thuận...”
“Ta cũng không hiểu, lát nữa chúng ta... Tiểu sư tỷ?”
Sơ Tranh chắp tay sau lưng, mặt không cảm xúc đứng trên đường, ánh mắt lạnh như băng, nhìn có chút dọa người.
Mấy đệ tử nói chuyện hai mặt nhìn nhau, vội vàng đi qua bên cạnh cô
Bọn người đi khuất bóng, thân thể căng cứng của Sơ Tranh giãn xuống, quay đầu đi tìm Yêu Linh.
Xung quanh trống rỗng, chỉ có âm thanh của gió thổi qua, làm gì còn Yêu Linh gì nữa.
Chó điên chạy còn rất nhanh.
Sơ Tranh cắn xong viên mứt quả cuối cùng, hung thần ác sát trở lại Thiên Tịnh phong.
“Đi đâu?”
Sơ Tranh vừa bước vào gian phòng của mình, liền thấy Đông Lẫm ngồi ở bên trong.
Trong tay nam nhân cầm một quyển sách lật xem, y phục tuyết trắng tán trên mặt đất, như trải rộng ra tuyết liên.
Sơ Tranh ngừng lại, trở tay đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, ánh mắt Đông Lẫm dịch chuyển khỏi sách, rơi ở trên người cô.
“Những sách này đều xem hết rồi chứ?”
“Xem hết rồi.” Sơ Tranh đi đến chỗ lư hương trong phòng, dập tắt lư hương đang cháy bên trong.
Khi cô đi ra không đốt, chắc chắn là vị sư tôn này của cô đến mới đốt.
“Đều hiểu cả rồi?”
“Cũng tạm.”
Sơ Tranh dập tắt hương xong, trực tiếp đi đến ngồi xuống đối diện Đông Lẫm.
Con ngươi Đông Lẫm híp lại, nhưng cũng không trách mắng cô không có quy củ.
Hắn thu tầm mắt lại, đầu ngón tay thon dài kẹp lấy một tờ chậm chạp lật qua: “Gần đây tu luyện thế nào?”
Đông Lẫm rất ít khi chú ý tới vấn đề tu luyện của nguyên chủ.
Nhiều lắm là đưa vài cuốn sách cho nàng, bảo nàng tự lĩnh hội.
Không thì chính là tùy tiện chỉ điểm hai câu.
Đột nhiên chạy tới quan tâm cô tu luyện thế nào? Có quỷ!