Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh sẽ tốt bụng cứu người như thế sao?
Vương Giả lấy thống cách của nó ra cam đoan —— sẽ không.
Cô cứu người này, hơn phân nửa là vì Diệp Lạc, dù sao đây chính là nhân chứng.
Thanh niên tên là Dương Thú, là đệ tử thuộc môn hạ của Tam trưởng lão.
“Tiểu sư tỷ, chuyện trước kia, thật xin lỗi...”
Kỳ thật Dương Thú cũng chưa từng làm chuyện ác độc gì, chỉ là cùng các sư huynh đệ nói một chút lời không hay lắm.
Nhưng lúc này đối mặt với Sơ Tranh, nội tâm của cậu ta chỉ còn lại dày vò.
“Xin lỗi ta cũng vô dụng.”
Ta cũng không phải nguyên chủ, ngươi xin lỗi ta thì có ích lợi gì.
Dương Thú sững sờ, không hiểu rõ ý tứ của Sơ Tranh.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách vang lên ở bên tai, sương mù bốc lên tràn ngập, thả mắt nhìn ra xa, tất cả cảnh sắc đều chỉ còn lại một hình dáng mơ hồ.
Mà trong vùng trời nhỏ này, lâm vào yên lặng quỷ dị.
Dương Thú không biết nên nói gì.
Thật lâu sau, cậu ta mở miệng.
“Cảm... cảm ơn tiểu sư tỷ đã cứu ta.” Dương Thú khẩn trương thấp thỏm, không dám nhìn Sơ Tranh.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Sơ Tranh nghe thấy giọng nói của Vương Giả, lúc này mới ghé mắt liếc cậu ta một cái: “Ta cứu ngươi không phải là bởi vì ta muốn cứu ngươi, không cần cảm ơn ta.”
Dương Thú: “???”
Vậy là... Vì cái gì mà cứu cậu ta?
Sơ Tranh giao Ngọc Thạch có công năng ghi hình cho cậu ta: “Sau khi trở về nên làm thế nào, không cần ta dạy ngươi chứ?”
Dương Thú biết thứ này, cũng biết làm sao để sử dụng.
Xem hết nội dung bên trong, thần sắc Dương Thú hơi kinh ngạc.
Tiểu sư tỷ thế mà lại nghi chép những chuyện vừa rồi lại...
Nghĩ đến hành vi không chút do dự trước đó của Diệp Lạc, Dương Thú nắm chặt Ngọc Thạch trong tay: “Tiểu sư tỷ, ta biết rồi.”
Sơ Tranh giơ tay lấy Ngọc Thạch về: “Còn sống ra ngoài thì tới tìm ta lấy.”
Dương Thú: “???”
-
Sơ Tranh định đợi mưa tạnh rồi đi, bọn họ trốn ở dưới lá cây to lớn, Dương Thú ngồi rất xa, không dám tới gần Sơ Tranh và Yêu Linh.
Vì sao tiểu sư tỷ và Yêu Linh nhìn qua vô cùng... thân thiện thế nhỉ?
Yêu Linh này và Yêu Linh khác hình như cũng không giống nhau lắm.
Ngay khi Dương Thú suy nghĩ lung tung, mặt đất đột nhiên có cảm giác chấn động.
Giống như có thứ gì đó băng băng mà tới...
Cảm giác chấn động càng ngày càng mãnh liệt.
Dương Thú trông thấy mãnh thú đang chạy về phía bọn họ trước.
Mình suýt chút bị con mãnh thú này chụp chết, Dương Thú có bóng ma tâm lý to lớn, trông thấy là đần hết cả người.
Tận đến khi cậu ta bị Sơ Tranh kéo một cái, Dương Thú mới hồi phục tinh thần, thất tha thất thểu chạy theo Sơ Tranh vào trong màn mưa.
Mãnh thú theo đuổi không bỏ, vừa tìm kiếm lại vừa gào thét.
Trên người Dương Thú có khí tức của Bích Huyết quả, nó chính là đuổi theo khí tức này mà tới.
Mãnh thú đuổi theo bọn họ chạy ra một khoảng cách thật dài, vất vả lắm mới vứt bỏ nó được.
Dương Thú chống đỡ thân cây thở, dưới màn mưa không thấy rõ người đối diện: “Tiểu sư tỷ, nó... Nó vẫn sẽ đuổi theo sao?”
“Làm sao ta biết.”
Dương Thú cũng không dám hỏi lại.
Lúc này Dương Thú mới phát hiện trên thân Sơ Tranh giống như không hề ẩm ướt, y phục vẫn khô, những hạt mưa kia giống như chủ động tránh khỏi cô.
Dương Thú cũng không thấy kỳ quái, chỉ cho là pháp thuật gì đó thôi.
Sơ Tranh nhìn hoàn cảnh bốn phía, trước tiên tìm một nơi tránh mưa.
-
Mấy ngày kế tiếp, Dương Thú đều đi theo Sơ Tranh.
Sơ Tranh không nói gì, nhưng cũng sẽ không chờ cậu ta, cho nên Dương Thú theo cũng hơi vất vả.
Vất vả lắm mới đụng vào Diệp Lạc lần nữa, Dương Thú xém chút không nhịn được tiến lên chất vấn.
Sơ Tranh ngăn cậu ta lại, ngữ điệu lãnh đạm.
“Bây giờ ả giết ngươi, sau khi rời khỏi đây nói ngươi ở trong bí cảnh không cẩn thận bị thú vật công kích mà chết, ngươi cảm thấy có người sẽ vì ngươi mà nói chuyện sao?”
Diệp Lạc cũng có thể làm ra chuyện trực tiếp đẩy cậu ta ra làm bia đỡ đạn, bây giờ nhìn thấy cậu ta còn sống, ả có thể buông tha cho mình sao?
Dương Thú trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Sơ Tranh cũng không biết Diệp Lạc lấy được Linh khí lúc nào, cho nên cô chỉ có thể bám theo ả một đoạn.
Yêu Linh đối với loại hành vi này của Sơ Tranh biểu thị rất khó hiểu.
“Ngươi xông lên đánh chết ả không được sao?”
Vì sao còn phải lén lút theo đuôi ả.
“Ngươi cho rằng ta không muốn?”
Đánh chết có ích lợi gì, kéo ngược lại một cái không phải lại nhảy nhót tưng bừng sao?
Vương bát đản con chó điên này.
【...】
Không hiểu thấu lại bị mắng, phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo lại đi.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết một ngàn linh thạch. 】 Đến đi, tổn thương lẫn nhau đi ~
Sơ Tranh: “...”
Dưới đáy lòng Sơ Tranh đào mười tám đời tổ tông nhà Vương Giả ra mắng mấy lần.
Vương Giả làm bộ như mình không nghe thấy... Dù sao nó cũng không có mười tám đời tổ tông, nó chỉ là một cái hệ thống nha.
Sơ Tranh đang lo đi đâu tìm người phá sản, bỗng từ rất xa nghe thấy có âm thanh truyền đến.
“Còn đi về phía trước không?”
“Không đi nữa, trời tối rồi.”
“Vậy mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.”
Sơ Tranh rất nhanh liền đem mục tiêu khóa chặt trên thân đám người này.
Đưa tới cửa...
Sơ Tranh đẩy lùm cây ra đi qua, nghe thấy động tĩnh, người bên kia đã cảnh giác lên.
Sạt sạt sạt...
Lùm cây bị một cánh tay đẩy ra, thấy rõ là người, cũng không thấy đối phương buông lỏng ra chút nào.
Sơ Tranh đi từ trong lùm cây ra ngoài, người đối diện trên dưới dò xét cô, đáy mắt ít nhiều có chút kinh diễm.
Tướng mạo của nguyên chủ không tệ, tuyệt đối là xinh đẹp bậc nhất.
Tu Chân Giới có không ít mỹ nhân, nhưng người có được loại khí chất như Sơ Tranh lại không nhiều.
Có người lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Đưa tiền cho các ngươi.”
“A?”
Nửa nén hương sau.
Sơ Tranh nhìn đồ vật chồng trước mặt mình, đối phương còn không ngừng chất đồ lên trên.
“Cô nương xem những thứ này đủ chưa?” Bọn họ sau khi đi vào vận khí không tốt lắm, tìm được những thứ này, cũng không tính là tốt.
Sơ Tranh nói muốn dùng linh thạch mua, bọn họ đương nhiên vui lòng.
Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, khẽ gật đầu, biểu thị đủ rồi.
Sau đó Vương bát đản không ngừng phát nhiệm vụ, làm cho Sơ Tranh không ngừng tìm người giao dịch, cuối cùng cô ngại phiền, trực tiếp cho người mang tin tức ra ngoài, có thể tới chỗ cô giao dịch.
Đương nhiên cũng có vài người lòng mang ý đồ xấu, muốn trực tiếp cướp.
Kết quả tất nhiên là rất thảm.
Có tiền bối dò đường bị giáo huấn, người phía sau tự nhiên không dám động thủ.
“Nàng là người của tông môn nào? Nhiều linh thạch như vậy, tông môn có mỏ linh thạch sao?”
“Không quen...”
“Nhưng nam nhân bên cạnh nàng chính là người của Vân Tông.”
“Vân Tông à...”
Chỗ Sơ Tranh nghiễm nhiên đã thành một phiên chợ nhỏ, có không ít đệ tử các môn các phái đều dần dần tụ tập tới.
Có người đến để đổi linh thạch, có người thì đến xem náo nhiệt.
“Này. Không phải ngươi muốn tìm Diệp Lạc gây phiền phức sao? Tại sao lại ở đây hưởng thụ thế hả?” Yêu Linh trốn ở trong góc, nói chuyện với Sơ Tranh.
Làm chuyện xấu nha!!
Làm chuyện xấu!
Sơ Tranh nằm trên chiếc ghế không biết đổi từ đâu đến: “Không phải ả còn chưa tìm được Linh khí sao, gấp cái gì.”
Yêu Linh cổ quái nói: “Làm sao ngươi biết ả có thể tìm được Linh khí.”
Sơ Tranh: “...”
Nói lỡ miệng.
“Ta nói sao?”
“Ngươi nói!”
“Ngươi nghe lầm.”
Yêu Linh không dám ló đầu lên, núp ở trong bóng tối bên cạnh cái ghế của Sơ Tranh quẫy đuôi: “Ta mới không nghe lầm, ngươi nói đi, làm sao ngươi biết ả có thể tìm được Linh khí?”
Sơ Tranh không nhịn được uy hiếp: “Ngươi còn nói tiếp, ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”
Yêu Linh: “...”