Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1556: Chương 1556: Tiên môn nội ứng (27)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Một lúc lâu sau Đông Lẫm mới trở về, đồ ăn là điếm tiểu nhị đưa đến.

Sơ Tranh tùy tiện ăn một chút, ứng phó với Đông Lẫm xong, cô trực tiếp lên giường nằm.

Bây giờ cô chỉ muốn nằm.

Phá sản gì đó, đi đường gì đó.

Tất cả xéo đi.

"Sao ngươi không cởi giày mà đã ngủ rồi?"

Sơ Tranh nói thầm một tiếng: "Dễ chạy trốn."

"Hả?" Đông Lẫm không nghe rõ: "Ngươi nói cái gì?"

"Không có gì." Sơ Tranh đột nhiên ngồi dậy: "Sư tôn, ban đêm ngươi ngủ ở đâu?"

Gian phòng này chỉ có một cái giường.

Đông Lẫm hơi cứng đờ, rất nhanh đáp lại: "Ta không ngủ, ngươi ngủ đi."

"Ta không ngại ngủ cùng sư tôn." Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ! Ta có thể!!

Thẻ người tốt của mình mình ngủ!

Sơ Tranh không ngại, nhưng Đông Lẫm để ý.

Hắn trông thấy những hình ảnh kia, chứng minh hắn thật sự từng cùng Sơ Tranh tiếp xúc da thịt, nhưng sao hắn có thể mắc thêm lỗi lầm nữa?

Đông Lẫm thấp giọng nói: "Đứng nói lung tung, ta là sư tôn của ngươi."

Đông Lẫm không tiếp tục ở đây được nữa, trực tiếp ra khỏi gian phòng.

Sơ Tranh nhẹ chậc một tiếng, ngã xuống giường nằm tiếp.

-

Sơ Tranh nằm nằm liền ngủ mất, đợi cô tỉnh lại sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, gian phòng chỉ có một mình cô, Đông Lẫm vẫn chưa trở lại.

Trên đường đi Đông Lẫm thỉnh thoảng sẽ biến mất, nhưng sáng ngày hôm sau sẽ xuất hiện, Sơ Tranh cũng không để ý.

Cô dậy uống miếng nước, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi ngủ tiếp.

【 Lần đầu tiên ta nghe nói ngủ còn phải nghỉ ngơi một lát. 】

"Mi quê mùa thiển cận ta không trách mi."

【...】

Rốt cuộc là nó quê mùa thiển cận, hay là cô có bệnh hả!!

Vương Giả biểu thị không phục, muốn cùng Sơ Tranh lý luận, Sơ Tranh chê nó ồn ào, trực tiếp che đậy nó lại.

Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị ngủ tiếp, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

Đông Lẫm đi từ bên ngoài vào.

"Sư tôn?"

Gian phòng chỉ thắp một chiếc đèn, thân ảnh của Đông Lẫm cũng chìm trong bóng đêm, hoàn toàn không thấy rõ mặt.

Hắn đi vào rồi đóng cửa lại, đứng ở cửa ra vào không nhúc nhích.

Sơ Tranh chờ một lúc, thấy Đông Lẫm vẫn không có động tĩnh, nhịn không được lên tiếng: "Ngươi làm gì thế?"

Đêm hôm khuya khoắt đứng ở cửa ra vào làm môn thần sao?

Người bên kia lúc này mới có động tĩnh, chậm rãi đi từ bên kia tới, thân ảnh dần dần bị ánh sáng bao phủ.

Tận đến khi hắn triệt để đi tới, Sơ Tranh mới phát hiện Đông Lẫm không thích hợp.

Cặp mắt luôn luôn trong suốt lãnh đạm kia, lúc này được che bằng một tầng sương mù, khí tức ngột ngạt đang lưu chuyển quanh người hắn.

Bộ dạng này...

Giống y như lần trước đó.

"!!!"

Sơ Tranh đứng dậy, lui về phía sau.

Sơ Tranh khẽ động, tựa như kích thích đến Đông Lẫm, Sơ Tranh chỉ vừa chớp mắt, Đông Lẫm đã đến trước mặt, kéo cổ tay cô, kéo người vào trong lòng mình.

"Sư tôn?"

Đông Lẫm không có bất kỳ đáp lại gì, giống như không nghe được Sơ Tranh gọi hắn vậy.

Mẹ!

Lại mẹ nó muốn kéo quần lên là không nhận nợ sao?

Làm gì có chuyện tốt như vậy.

Sơ Tranh nhấc chân liền đạp về điểm yếu của Đông Lẫm, Đông Lẫm phản ứng nhanh nhạy, ấn lấy chân Sơ Tranh, thân thể hai người xoay một vòng, thân thể Sơ Tranh đụng vào cái bàn đằng sau.

Đồ sứ trên bàn va chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.

Sơ Tranh làm sao có thể chịu thua như vậy, trực tiếp động thủ với Đông Lẫm.

Choang ——

Đồ sứ rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Sơ Tranh ấn lấy cổ tay Đông Lẫm, đè người lên chiếc bàn bên cạnh, giọng điệu không tốt lắm nói: "Sư tôn, ngươi tỉnh táo chút..."

Đông Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, trực tiếp hôn lên.

Sơ Tranh: "!!!"

Không phải!

Mẹ nó sao ngươi lại phạm quy rồi!!

Đây chính là ngươi ra tay trước...

Vậy thì không trách ta được.

Lần này không nhận nợ ta sẽ đánh gãy chân ngươi!!

-

Hôm sau.

Chim chóc đậu ở song cửa sổ, run cánh, dùng mỏ chim chải vuốt lông vũ.

Ngoài cửa sổ là mưa phùn dày đặc, nơi xa bị che khuất bằng một tầng sương mù mông lung, không nhìn rõ gì cả.

Tiếng gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, rơi ở trên giường.

Nam nhân ngồi ở bên trong, đầu tóc đen tản ra, Tiên tôn ngày bình thường thanh lãnh cao ngạo, lúc này nhiều hơn mấy phần yêu dã gợi cảm.

Hắn có chút ngu ngơ nhìn giường đệm xốc xếch.

Xảy ra chuyện gì?

Đông Lẫm không nhớ gì cả...

Nhưng tình huống bây giờ như thế này, Đông Lẫm biết là không xong rồi.

Đông Lẫm nhìn ra bên ngoài, cũng không nhìn thấy Sơ Tranh.

Hắn xốc màn trướng lên, chim chóc trên cửa sổ bị kinh động, vỗ cánh bay vào trong mưa phùn.

Đông Lẫm nhanh chóng thay y phục, mở cửa xuống lầu.

Dưới lầu bầu không khí quỷ dị, trong đại đường đều ngồi đầy người, không ai lên tiếng, giống như bị người ta ấn nút tạm khóa vậy.

Ở một cái bàn gần cửa sổ, ở đó có mấy người nằm dưới đất, còn có người quỳ, nhìn qua có chút chật vật.

Đông Lẫm liếc thấy Sơ Tranh ngồi ở chỗ đó.

Tiểu cô nương tư thế phóng khoáng ngồi ở chỗ đó, rõ ràng là một cô nương tinh tế nhỏ nhắn, nhưng nhìn lại có mấy phần bá khí.

Đối diện cô còn có một nữ tử, run lẩy bẩy, lo lắng hãi hùng rụt thân thể lại.

"Tiên tử, chúng ta biết sai rồi, xin ngài tha cho chúng ta." Đáng người quỳ dưới đất, đang khóc ròng ròng cầu xin tha thứ.

"Cút."

"Cút ngay đây, cút ngay đây..."

Đám người kia vội vàng lộn nhào rời khỏi khách điếm.

"Nhìn cái gì?" Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bốn phía, biểu cảm rất hung, giọng điệu cũng rất hung, đám người câm như hến, dồn dập cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.

Vừa rồi mấy người kia đột nhiên chạy vào, kéo một nữ tử muốn đi.

Những người này là ác bá có tiếng trong trấn, người quen biết không dám nói lời nào, kẻ không quen biết cũng không muốn gây phiền toái.

Ngay khi mấy người kia túm lấy nữ nhân đi đến bên cạnh tiểu cô nương kia, tiểu cô nương kia liền động thủ.

Sau đó chính là tràng diện vừa rồi...

Bởi vì Sơ Tranh dùng mấy pháp thuật đơn giản, những người kia sao còn dám ngang với cô nữa.

"Cảm ơn... Cảm ơn..."

Nữ tử yếu ớt như ruồi muỗi nói lời cảm ơn Sơ Tranh.

Sơ Tranh liếc nhìn nàng ta một cái, không lên tiếng.

Ánh mắt liếc qua quét đến Đông Lẫm đứng ở trên lầu, Đông Lẫm đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, biểu cảm biến đổi, lập tức quay người trở về.

Sơ Tranh: "..."

Có ý gì hả?!

Vật nhỏ trông thấy ta liền chạy, ta dọa người cỡ đó à!

Đáy lòng Sơ Tranh không phục, trực tiếp đứng dậy đuổi theo.

"Cô nương..." Nữ tử kia muốn gọi Sơ Tranh lại.

Đáng tiếc tốc độ của Sơ Tranh quá nhanh, nữ tử chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơ Tranh đi lên.

Đông Lẫm đang chuẩn bị mở cửa, cửa phòng bị một cỗ lực lượng chống lấy, một giây sau mặt của Sơ Tranh liền xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Tim Đông Lẫm đập hơi nhanh lên, ngón tay buông lỏng, Sơ Tranh thuận thế đẩy cửa đi vào.

"Sư tôn, ngủ ngon giấc không." Sơ Tranh trở tay đóng cửa lại, thanh lãnh hỏi hắn một câu, ngữ điệu rất nhạt, nghe không ra là có ý tứ gì.

"..."

Đông Lẫm lui về phía sau, thần sắc cứng ngắc: "Đêm qua..."

Dưới đáy lòng Sơ Tranh ép buộc mình tỉnh táo: "Sư tôn lại không nhớ rõ?"

Đông Lẫm lắc đầu.

"Không sao." Sơ Tranh đi về phía Đông Lẫm bên kia.

Đông Lẫm vô thức lui về phía sau, tận đến khi bị Sơ Tranh làm cho không có chỗ để lui nữa, hắn mới dừng lại.

Sơ Tranh đứng trước mặt hắn, kéo tay hắn, đặt một viên Ngọc Thạch vào trong lòng bàn tay hắn: "Sư tôn có thể nhìn xem, ta đều quay lại cả rồi."

Ta xem ngươi làm sao quỵt nợ!

Đông Lẫm: "!!!"

Cô...

Dù Đông Lẫm đã đoán được, nhưng khi thật sự nghe thấy như vậy, cả người Đông Lẫm đều cảm thấy xấu hổ, vành tai đỏ bừng một mảnh.

Sơ Tranh chống lên bức tường đằng sau, đầu ngón tay câu lấy vạt áo Đông Lẫm: "Có lẽ, ta sẽ giúp sư tôn tự mình nhớ lại?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.