Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1561: Chương 1561: Tiên môn nội ứng (32)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nội dung chính là Diệp Lạc đẩy Dương Thú kia ở bên trong bí cảnh.

Dương Thú trở lại tông môn liền đưa đồ vật cho sư phụ mình, dù sao cũng là đệ tử nhà mình, sao có thể để cho người ta ức hiếp như vậy.

Cho dù người kia là Diệp Lạc được mọi người trong tông môn yêu thích.

Chuyện này nháo đến Hình Pháp đường, nhưng bởi vì Diệp Lạc là đệ tử của Đông Lẫm tiên tôn, trưởng lão chấp pháp của Hình Pháp đường không dám làm chủ.

Tăng thêm chuyện phong ấn bên kia, tông chủ và các vị trưởng lão cũng loay hoay không thấy bóng dáng, nên chuyện này vẫn chưa được xử lý, trưởng lão chấp pháp phạt Diệp Lạc quay mặt vào tường hối lỗi.

Nói là quay mặt vào tường hối lỗi, kì thực vẫn được hầu hạ ăn ngon uống sướng.

Từ sau khi Diệp Lạc bị quay mặt vào tường hối lỗi, những đệ tử của tông môn kia, thường thường đến Hình Pháp đường cầu tình.

Trưởng lão chấp pháp cũng sắp bị bức điên rồi.

Bây giờ Đông Lẫm trở về, trưởng lão chấp pháp nhanh chóng bảo đệ tử mời người qua, xem chuyện này xử lý như thế nào.

Đông Lẫm xem hết, lông mày nhẹ chau lại, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Trưởng lão chấp pháp kinh hồn táng đảm.

Nếu Đông Lẫm tiên tôn muốn bảo vệ đồ đệ mình, thì chuyện này có lẽ sẽ không giải quyết được gì.

Ngay khi trưởng lão chấp pháp suy nghĩ lung tung, nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Đông Lẫm: “Xử lý theo quy củ.”

“A?”

Trưởng lão chấp pháp hơi đần độn.

Không... Không giúp đồ đệ mình nói chuyện sao?

“Nếu chứng cứ đã vô cùng xác thực, thì còn có gì để nói?” Đông Lẫm nói: “Tông môn có quy củ của tông môn, cho dù nàng là đồ đệ của ta, cũng không thể may mắn tránh khỏi, dựa theo quy củ mà xử lý.”

Hồi lâu sau trưởng lão chấp pháp mới kịp phản ứng, vội vàng đáp ứng: “Vâng.”

-

Đi ra khỏi Hình Pháp đường, Sơ Tranh quay đầu nhìn một chút, mấy bước đi đến bên cạnh Đông Lẫm, giống như vô ý hỏi: “Sư tôn, tại sao chàng lại nhận Diệp Lạc làm đồ đệ?”

“Ta không muốn nhận nàng ta.”

Hai vị đồ đệ này của hắn, cũng mặc kệ là ai, đều không phải hắn muốn nhận.

Sơ Tranh là tông chủ đưa qua, bởi vì lúc ấy hắn không có đồ đệ nào, vừa vặn thiên phú của Sơ Tranh phù hợp với hắn.

Tông chủ không nói hai lời, trực tiếp đóng gói đưa tới cho hắn, trước khi hắn kịp phản đối, cấp tốc hoàn thành bái sư.

Đông Lẫm cũng không muốn tranh cãi với tông chủ những chuyện vô vị này.

Cho nên liền để Sơ Tranh tự sinh tự diệt...

Về phần Diệp Lạc... Ả cầm tín vật của tông môn, đó là tín vật mà chỉ người có đại ân với tông môn mới có thể có được.

Chỉ cần có tín vật này, chỉ cần đưa ra điều kiện trong phạm vi hợp lý, tông môn đều phải đáp ứng.

Điều kiện của Diệp Lạc chính là bái hắn làm sư.

Quy củ của Vân Tông, không thể bởi vì hắn là Tiên tôn mà có ngoại lệ được.

Nếu không chuyện này mà truyền đi, thì sẽ có hại cho danh dự của Vân Tông, sẽ còn bị người ta nói ỷ mạnh hiếp yếu.

Cho nên Thiên Tịnh Phong nhiều thêm một người tự sinh tự diệt.

“Trở về đi, nàng phải nghiêm túc tu luyện.” Đông Lẫm cũng không để ý đến Diệp Lạc, hắn sờ sờ đầu Sơ Tranh: “Bắt đầu từ ngày mai, nàng theo vi sư cùng tu luyện.”

“Song tu sao?”

Đông Lẫm giật mình trong lòng, ánh mắt hắn rơi trên mặt Sơ Tranh.

Tiểu cô nương sắc mặt như thường, giống như câu nói vừa rồi không phải cô nói.

“Đừng nói lung tung.” Vành tai Đông Lẫm phiếm hồng, lại nhỏ giọng quát cô một tiếng: “Ở bên ngoài không nên nói bậy nói bạ.”

Sơ Tranh: “???”

Hai người tu luyện không phải là song tu sao... Song tu...

Sơ Tranh tiến tới: “Sư tôn, chàng có muốn cùng ta song tu không?”

“Sơ Tranh!” Đông Lẫm tức giận gọi cô.

“Ừ?”

Đông Lẫm thẹn quá hoá giận, trực tiếp phất tay áo rời đi.

Sơ Tranh: “...”

Muốn thì muốn, không muốn thì không muốn, giận cái gì chứ.

-

Hình Pháp đường.

Diệp Lạc ngồi thiền một mình trong phòng, phòng bên cạnh có mấy đệ tử phạm tội khác tập hợp lại một chỗ nói chuyện phiếm.

Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, những đệ tử này lập tức tản ra, lần lượt ngồi xuống.

Trưởng lão chấp pháp dẫn người mở cửa gian phòng của Diệp Lạc ra: “Diệp Lạc, đi ra.”

Diệp Lạc mở mắt ra: “Có phải sư tôn trở về rồi không?”

Trưởng lão chấp pháp không lên tiếng, chỉ ra hiệu ả nhanh chóng ra đây.

Lúc ban đầu Diệp Lạc cũng bị hình ảnh kia làm cả kinh, chưa kịp phản ứng.

Nhưng về sau ngẫm lại, ả là đệ tử của Thiên Tịnh Phong, những người này cũng không dám làm gì ả.

Hơn nữa trong tay ả còn có những lợi thế khác...

Cho nên ở đây, Diệp Lạc cũng không lo lắng nhiều.

Diệp Lạc đứng dậy đi theo ra, trên đường nghe thấy có người nói Đông Lẫm tiên tôn trở về.

Vốn cho rằng gặp được Đông Lẫm, ai biết trưởng lão chấp pháp trực tiếp mang ả đến đài trừng phạt.

“Sư tôn của ta đâu?” Lúc này Diệp Lạc mới có chút hoảng hốt: “Ta muốn gặp sư tôn.”

“Diệp Lạc, Tiên tôn nói, phạm sai lầm thì xử phạt theo quy củ.” Trưởng lão chấp pháp công chính nghiêm minh nói.

“Ta có lời muốn nói với sư tôn, trưởng lão, ngài giúp ta truyền lời cho sư tôn.” Diệp Lạc hơi hoảng: “Ta muốn gặp sư tôn.”

Trưởng lão chấp pháp: “Vừa rồi Tiên tôn đã tới, nếu như ngài ấy muốn gặp ngươi, thì vừa rồi đã gặp.”

Diệp Lạc: “...”

Sắc mặt Diệp Lạc tái nhợt đi mấy tấc.

Tại sao lại như vậy?

“Ta là đồ đệ của sư tôn, cho dù muốn phạt, cũng không tới phiên các ngươi!” Diệp Lạc đột nhiên lên tiếng.

Trưởng lão chấp pháp: “Diệp Lạc, đệ tử Vân Tông từ trước đến nay luôn bình đẳng như nhau, cho dù Tiên tôn phạt ngươi, cũng là do Hình Pháp đường chấp hành.”

Diệp Lạc: “...”

Trưởng lão chấp pháp còn có cách nào, Tiên tôn đã nói như vậy, ông ta nào dám vì tình riêng mà làm trái luật?

Diệp Lạc vì ham muốn cá nhân, hãm hại đồng môn, nếu như là đệ tử bình thường ở Vân Tông, thì trăm phần trăm sẽ bị trục xuất khỏi Vân Tông.

Bây giờ Diệp Lạc chỉ bị phạt, thì đã là xử nhẹ.

Diệp Lạc bị phạt xong, còn phải giam lại.

Những đệ tử trước kia thân thiết với Diệp Lạc đều gấp gáp hơn bất kỳ ai.

Không ít đệ tử còn chạy đến Thiên Tịnh Phong xin Đông Lẫm khai ân.

Đông Lẫm không thích ầm ĩ, thiết hạ cấm chế ở Thiên Tịnh Phong.

Đương nhiên chủ yếu là Đông Lẫm lo lắng có đệ tử đột nhiên xông đến, gặp được cảnh gì thì không dễ xử lý.

“Nàng đang nhìn gì thế?” Đông Lẫm bưng khay tới: “Những gì ta dạy cho nàng đã luyện xong hết chưa?”

Sơ Tranh đang nhìn những đệ tử dưới núi kia.

Cũng không biết Diệp Lạc cho những người này ăn thuốc mê gì, biết là Diệp Lạc hãm hại người khác trước, còn có thể tìm ra loại cớ như “Diệp sư muội chỉ bị hù đến, không phải cố ý“.

Tại sao ta lại không có loại fan cuồng này chứ?

Ta không xứng có được fan cuồng sao?

Sơ Tranh thu tầm mắt lại, trấn định nhảy từ bên cạnh xuống: “Luyện rồi.”

Đông Lẫm thả khay trên bàn đá bên cạnh: “Ta xem một chút.”

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh cố gắng nghĩ nghĩ mấy chiêu kiếm Đông Lẫm dạy cho cô lúc trước, xem mèo vẽ hổ vung một lần.

Nhìn qua có chút gì đó là lạ, nhưng mỗi một động tác Sơ Tranh đều làm xong, hơn nữa còn được tính là tiêu chuẩn, Đông Lẫm cũng không tiện nói gì.

“Tới ăn đi.”

Sơ Tranh: “...”

Ăn thì ăn.

Dù sao ăn cũng không sao.

“Sắp tới sẽ là đại hội tông môn, khoảng thời gian này nàng phải tu luyện thật tốt.”

Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút: “Ta cũng phải tham gia?”

Đông Lẫm gật đầu: “Mỗi đệ tử đều phải tham gia.”

Sơ Tranh: “...”

Ta có thể từ chức làm trưởng lão không?

“Không muốn tham gia sao?” Dường như Đông Lẫm nhìn ra Sơ Tranh không tình nguyện, hạ thấp giọng an ủi cô: “Đây là khảo hạch của tông môn, kiểm nghiệm thành quả tu luyện suốt một năm này của nàng.”

Sơ Tranh: “...”

Ta tu luyện cái quỷ à!

Tông sư cá muối cấp mười, tìm hiểu một chút đi!

Cái khảo hạch này kỳ thật rất quan trọng, đặc biệt là đối với những đệ tử bình thường kia.

Khảo hạch xuất sắc, có thể được trưởng lão nào đó chọn trúng thu làm đệ tử.

Mà khảo hạch thất bại, thì có khả năng sẽ bị trục xuất tới tông môn ngoại môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.