Edit: Tiểu Vũ -
Beta: Sa Nhi
================
Sơ Tranh trở lại vị trí trước đó, nơi đó đã không ai.
“Bên kia.”
Trọng Đường đưa tay chỉ về một hướng.
“Ngươi có thể cảm giác được?”
Đứa nhỏ gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Sơ Tranh để Cự Long chở bọn họ bay đi.
Rồng không quá tình nguyện, cuối cùng khuất phục trước uy quyền của Sơ Tranh, chở hai người một hồ ly, đi theo hướng mà Trọng Đường chỉ.
Trọng Đường quá nhỏ, tự mình ngồi không vững, đành để Sơ Tranh ôm.
Trọng Đường ngồi trong lòng Sơ Tranh, gió mây bốn phía cứ lùi dần về sau.
Lúc này bọn họ đang ở giữa những tầng mây, cảnh sắc bên dưới hoàn toàn không nhìn thấy.
“Nó là rồng sao?” Trọng Đường ngửa đầu hỏi Sơ Tranh.
“Không phải.”
“Vậy sao nó có sừng rồng?”
“... Giả.”
“Đây là sừng rồng thật sự có được hay không.” Cự Long phản bác.
Mặc dù nó là rồng giả, nhưng có thể mọc ra sừng rồng là thật sự!
“Thế tại sao có sừng rồng thật mà lại không phải là rồng?”
“...”
Sơ Tranh cảm thấy lời giải thích này rất phiền phức, cho nên quyết định im lặng, giả bộ như không nghe thấy.
Trọng Đường rất nhanh liền bị những thứ khác hấp dẫn ánh mắt, không còn quan tâm vấn đề có phải là rồng hay không này.
Lúc này rồng bay thấp hơn một chút, vừa lúc nhìn thấy sông núi xanh biếc trải ra như một bức tranh cuộn ở phía xa.
“Thì ra bên ngoài là như vậy...”
“Ngươi chưa từng ra ngoài?”
Trọng Đường lắc đầu.
Sơ Tranh thương tiếc sờ sờ đầu hắn, thật là đáng thương.
Trọng Đường rất tò mò về thế giới bên ngoài, lúc thì dựa vào vai Sơ Tranh, lúc thì lại ngồi xuống. . Ngôn Tình Sắc
Sơ Tranh vừa phải giữ cho hắn không ngã, vừa muốn cho hắn ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Cự Long thỉnh thoảng quay đầu lại, chỉ sợ vị này sẽ ném đứa trẻ kia xuống.
Nhưng mà Trọng Đường làm phiền một hồi, Sơ Tranh cũng không ném hắn đi.
Trọng Đường chỉ vào ngọn núi phía xa: “Ngay phía trước.”
Sơ Tranh nhìn theo, dãy núi bên kia rất nhiều linh khí, mơ hồ nhìn thấy một ít kiến trúc.
-
Vô Lượng tông.
Trận đấu của ba tông sắp đến, người của tông môn từ trên xuống dưới đều rất căng thẳng, chỉ sợ xảy ra sai sót.
Số đệ tử canh giữ cửa núi tăng gấp đôi.
Có đệ tử cùng đồng bạn nói chuyện phiếm.
“Động tĩnh vừa nãy là chuyện gì xảy ra à?”
Người của Vạn Cực tông đi rất gấp, chốc lát đã vây quanh núi, nghe nói hình như xảy ra chuyện gì.
“Vừa nãy lúc ta đi xuống, nghe một sư huynh nội môn nói, là đồ đệ của Minh Thương Tiên tôn bị thương.”
“Bị thương mà gây náo loạn lớn vậy sao? Ta thấy đám người Vạn Cực tông kia gấp như trời sập đến nơi.”
“Ai... Ai biết được.”
“Đừng nói nữa, hình như có người đến.”
Phía xa có một cô nương ôm đứa trẻ đi tới, đứa trẻ nhìn trắng trắng mềm mềm, cực kỳ đáng yêu.
Cô nương kia cũng thật đẹp, chỉ là nhìn có chút lạnh, mặt không đổi sắc đi tới, giống như mang theo sát khí.
Lúc tới gần mọi người, một tên đệ tử tiến lên ngăn cô lại: “Cô nương, cô là ai?”
Sơ Tranh không mặc trang phục của đệ tử Vạn Cực tông, cho nên không thể nhận diện dựa vào quần áo.
“Sơ Tranh sư muội.”
Sơ Tranh còn chưa mở miệng, phía trước có người gọi cô.
Một vị trưởng lão mang theo mấy người đệ tử từ trong làn Linh khí bay tới.
“Sơ Tranh sư muội, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Tiên tôn đâu?”
Những người này là nghe thấy tin tức, từ Vạn Cực tông chạy đến.
“Không biết.” Sơ Tranh giọng điệu rất nhạt.
“Thì ra là sư muội Vạn Cực tông.” đệ tử Thủ Sơn hành lễ, “Minh Thương Tiên tôn đã ở trên núi.”
Hiển nhiên lúc này đi gặp Minh Thương Tiên tôn quan trọng hơn, tất cả đều không quan tâm đứa bé Sơ Tranh đang ôm là ai.
Sơ Tranh bị ép đi theo đám bọn hắn lên núi.
-
Đệ tử Vô Lượng tông dẫn bọn họ tới một cái sân.
Phần lớn đệ tử đều đang ở nơi này.
“Tam trưởng lão.”
“Tam trưởng lão ngài đã tới...”
Tam trưởng lão ra hiệu bọn họ không cần hành lễ, “Thế nào?”
“Tiên tôn đang ở bên trong trị liệu cho sư muội.”
Một đệ tử nhanh chóng kể hết mọi chuyện.
Lúc ấy bọn họ bị tập kích đằng sau, Minh Thương liền chạy về, sau đó mang theo Thu Ỷ tương đối gần Vô Lượng tông chạy tới.
Hiện tại Minh Thương chính là đang trị liệu cho Thu Ỷ.
Minh Thương đã ở bên trong, tình huống bây giờ không rõ, bọn họ ở bên ngoài lo lắng vô dụng.
“Sơ Tranh sư muội, ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Kể xong mọi chuyện, có người trông thấy Sơ Tranh, vẻ mặt biến đổi.
“Sao ta lại không thể ở đây?” Sơ Tranh bình tĩnh hỏi lại.
“Ngươi không phải...”
Bị người kì lạ kia bắt đi sao?
Minh Thương sau khi trở về, không ai nói cho Minh Thương rằng Sơ Tranh bị mang đi.
Minh Thương lúc ấy lo lắng Thu Ỷ, cũng không đợi lâu, cho nên không có ai nói về chuyện của Sơ Tranh cả.
Lúc này đột nhiên trông thấy Sơ Tranh, đám người này bỗng nhiên kịp phản ứng, nhất thời bắt đầu chột dạ.
Lúc ấy bọn họ tức giận Sơ Tranh không cứu Thu Ỷ, cũng tức giận cô nói ra như vậy đã làm tất cả mọi người khó xử.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Tam trưởng lão nhíu mày hỏi.
Sơ Tranh lên tiếng trước: “Ta bị người bắt đi, xem ra bọn họ không báo cáo, bây giờ nhìn thấy ta không chết nên kinh ngạc thôi.”
Ánh mắt Tam trưởng lão quét về phía đám đệ tử đối diện.
“Tam trưởng lão, lúc ấy chúng ta bị tập kích còn không phản ứng kịp, lúc ấy rất hỗn loạn, chúng ta cũng không để ý Sơ Tranh sư muội mất tích...”
Cả đám nháy mắt với nhau.
Tình huống này chỉ có thể giải thích như vậy thôi.
Cũng không thể nói là bọn họ không nói cho Minh Thương việc Sơ Tranh bị bắt đi chứ?
Dù sao cũng là cô thấy chết không cứu trước.
“Phải... Tam trưởng lão, chúng ta lúc ấy đều lo lắng cho Thu Ỷ sư muội, không có chú ý tới Sơ Tranh sư muội...”
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai.
Rất nhanh, dường như tất cả mọi người phụ họa.
Những người im lặng thì cúi đầu đứng đằng sau, không nói lời nào.
“Ngươi bị thứ gì bắt đi?” Tam trưởng lão hỏi Sơ Tranh.
“Một quái nhân, lúc ấy hắn tập kích chúng ta, giết mấy đệ tử của chúng ta.” Có người đệ tử đoạt lời.
“Tên đó quá kì quái, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của hắn.”
“Nếu không phải Minh Thương Tiên tôn trở về, hắn đột nhiên chạy mất, sợ là chúng đệ tử...”
Nói xong lời cuối cùng, bọn họ còn ra vẻ đáng thương.
“Bất kể các ngươi nói thế nào, các ngươi cũng đã không nói việc ta bị bắt cho Minh Thương, đây là sự thật.”
“Chúng ta đã nói rồi, bởi vì tình huống quá khẩn cấp, Sơ Tranh sư muội ngươi không phải cũng không bị gì sao? Sao mà cứ túm lấy không thả thế? Thu Ỷ sư muội hiện tại còn không rõ sống chết đấy.”
Sơ Tranh chặn lời đối phương: “Vậy nếu Thu Ỷ là người bị bắt thì sao?”
“...”
Cả viện đột nhiên an tĩnh lại.
Sơ Tranh cũng không khách khí, trực tiếp hỏi Tam trưởng lão: “Tam trưởng lão cảm thấy việc này nên xử lý thế nào?”
Cô hiện tại đã vẫn là người Vạn Cực tông, vậy phải làm theo quy tắc của Vạn Cực tông.
Sư muội đồng môn bị bắt đi, lại không có một người nói cho Minh Thương Tiên tôn.
Một người có thể là đã quên, nhưng cả một đám người làm sao có thể quên được?
Việc này rất nghiêm trọng.
Tam trưởng lão đã biết rõ, cau mày nói: “Theo quy củ xử lý, sau khi trở về các đệ tử đều phải lãnh phạt.”
Đám người: “...”
Có người oán hận trừng Sơ Tranh.
Giống như là đang chỉ trích cô rõ ràng không bị lấmo mà còn kiếm chuyện.
Sơ Tranh không sợ chút nào nhìn trở lại.
Cô lại không sai, sợ cái gì.
Đại lão có gì phải sợ!!
-
Tam trưởng lão xử lý ổnt hỏa sự tình, để phần lớn đệ tử trở về trước, không cần phải chen lấn ở đây.
Tam trưởng lão nhìn Sơ Tranh một chút, hỏi cô: “Sơ Tranh, người đã bắt ngươi kia là ai?”
“Không biết.”
Sơ Tranh nói mình nửa đường chạy thoát, không biết lai lịch kẻ kia.
Tam trưởng lão: “...”
Tam trưởng lão lúc này mới chú ý tới Trọng Đường: “Đứa bé này từ đâu tới...”
“Nhặt được.” Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều, “Thấy chỉ có một mình nó nên mang theo, Tam trưởng lão còn có vấn đề gì không?”
“...”