Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2606: Chương 2606: Tinh Hỏa Liệu Nguyên (5)




Edit: Assy

Beta: Sa Nhi

===========

Thẩm Liệu và Tạ Mục có quan hệ thân thích, Thẩm Liệu gọi mẹ Tạ Mục một tiếng cô.

Cô Thẩm được gả rất tốt, Tạ gia gia đại nghiệp đại.

Mà nhà Thẩm Liệu chỉ có thể coi là tạm ổn, trước kia cha mẹ Thẩm Liệu trầm mê vào đầu tư, kết quả bị lừa rất thảm.

Về sau thì bỏ Thẩm Liệu lại mà chạy trốn.

Cô Thẩm không đành lòng bèn đón cậu vào Tạ gia.

Tạ gia chỉ có một mình Tạ Mục, bình thường đã quen được nuông chiều.

Mà Thẩm Liệu cũng tự biết thân phận mình ăn nhờ ở đậu, nên chưa từng phát sinh xung đột với Tạ Mục, Tạ Mục nói gì thì làm cái đó, cho dù biết Tạ Mục đang cố ý giày vò mình.

Trước mặt người lớn, từ trước đến giờ Tạ Mục đều giả vờ như rất chăm sóc cho Thẩm Liệu, người lớn nhà họ Thẩm đều tưởng quan hệ cả hai rất tốt.

Về sau Tạ Mục lớn hơn một chút, hắn chuyển ra ngoài ở.

Cô Thẩm mới mua cho hắn ta ngôi biệt thự này, Thẩm Liệu cũng bị Tạ Mục lấy lý do 'quan hệ tốt, cũng tiện cùng nhau đến trường' mang ra ngoài.

Cho nên cô Thẩm đến giờ vẫn không biết Tạ Mục có thái độ gì với Thẩm Liệu hết.

-

Tiết hai, Tạ Mục quay lại, cả người vô cùng khó chịu, Phương Dực vào cửa trước, nhìn thấy Tạ Mục giống như nhìn kẻ bệnh tâm thần.

Ánh mắt tiếp xúc tới chỗ ngồi đằng sau Tạ Mục, nữ sinh một tay chống cằm, một tay chuyển quay bút, con ngươi co lại, thu tầm mắt, ngồi lại vị trí của mình.

“Rốt cuộc sao bọn họ lại xung đột vậy?” Đỗ Nhược tám với người bên cạnh.

Hôm nay cô tới trễ, tất cả mọi chuyện đều là nghe người ta nói.

“Chúng tớ cũng không biết, mọi chuyện rất đột nhiên.”

“Ai gây chuyện trước vậy?”

Có người hất cằm về phía Tạ Mục.

Đột nhiên có người gia nhập nói chuyện, “Tôi ở đấy lúc đó, nghe thấy Tạ Mục nói một câu ai bảo cậu động vào Thẩm Liệu, hình như là vì Thẩm Liệu...”

“Không phải chứ? Mỗi ngày cậu ta đều sai Thẩm Liệu...”

“Có thể là tớ nghe lầm đi.”

Chuông vào học đè ép ngọn lửa hóng hớt của mọi người lại, thầy giáo bước vào phòng học, câu nói đầu tiên là:

“Cuối tuần thi giữa kỳ, mọi người phải chuẩn bị cẩn thận.”

Thầy giáo còn chưa dứt lời, phía dưới đã có một trận kêu rên rồi.

“Không phải chứ...”

“Sao lại thi giữa kỳ rồi?”

“Xong rồi xong rồi.” Đỗ Nhược ôm đầu bên cạnh, tự chôn mình trong đống tài liệu kia “Mình xong rồi.”

Sơ Tranh: “...”

Nhiều tài liệu như vậy còn không cứu vớt được, đúng là xong rồi.

“Được rồi, giờ bắt đầu lên lớp.” Thầy giáo không để ý tới mọi người đang kêu, yêu cầu lấy sách ra.

Thật ra Đỗ Nhược nghe giảng bài rất nghiêm túc, cũng nghiêm túc làm bài tập, xem tài liệu.

Nhưng cô nàng lại làm... sai.

Khả năng là có một loại người thật sự không thích hợp với việc học tập.

Uổng cho một trái tim học bá đầy nhiệt huyết...

Lúc Đỗ Nhược tan học nghe ngóng với Sơ Tranh: “Trường trước kia của cậu có khó không?”

“... Cũng được.”

“Trường học chúng ta rất biến thái, đề khó nhất của thành phố đều là ở trường chúng ta.” Đỗ Nhược khóc chít chít, “Mỗi lần thi đều là một lần độ kiếp.”

Sơ Tranh: “Thành tích Thẩm Liệu thế nào?”

“Đứng nhất.”

“... Tốt như vậy à?”

“Từ dưới lên.” Đỗ Nhược chỉ chỉ mình, “Tớ, Đỗ Nhược, đứng thứ hai từ dưới lên.”

Sơ Tranh: “...”

“Cậu vừa tới đã lại có kiểm tra, có lẽ lần này cậu sẽ xếp hạng không tốt, thầy giáo cũng sẽ không xếp hạng, cậu không phải lo bị phơi bày rồi.”

Đỗ Nhược quăng tới ánh mắt hâm mộ.

Sơ Tranh: “...”

-

Lúc tan học, Sơ Tranh bị Đỗ Nhược lôi kéo nói chuyện, đợi cô nhìn tới chỗ của Thẩm Liệu, bên kia đã không còn ai.

“Thẩm Liệu đâu rồi?”

“Không biết.” Đỗ Nhược vừa nhét đồ vào cặp, vừa lắc đầu, “Dường như cậu rất quan tâm tới Thẩm Liệu...”

Đỗ Nhược lại gần, “Cậu cũng không nên có ý đồ với Thẩm Liệu, mặc dù dáng vẻ cậu ấy rất đẹp, nhưng chỉ nhìn được thôi.”

“Vì sao?”

“Còn có thể vì sao chứ, Tạ Mục đó.” Đỗ Nhược bĩu môi, “Cậu chưa nghe mọi người nói, Thẩm Liệu là thư đồng của Tạ Mục à?”

“...”

Thẩm Liệu không ở đây, Tạ Mục cũng không biết đã đi từ lúc nào.

Sơ Tranh không tìm được Thẩm Liệu, đành phải ra cổng trường trước.

Phía ngoài cổng trường, Tạ Mục mang theo mấy người bạn ngăn cô lại.

“Có việc gì?”

“Không có việc gì.” Tạ Mục cà lơ phất phơ, “Cho cậu thêm một cơ hội, đi ăn bữa cơm thì thế nào?”

“Cậu hẹn trước rồi à?”

“... Đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.” Ánh mắt Tạ Mục âm trầm.

“Tiểu thư.” Quản gia không biết xuất hiện từ chỗ nào, “Có phiền toái gì sao?”

Sơ Tranh vẫn bình tĩnh như cũ: “Cậu có chuyện gì, trước tiên có thể hẹn với quản gia của tôi.”

Ánh mắt Tạ Mục biến đổi, ý vị không rõ đánh giá vị quản gia này.

Tạ Mục nhanh chóng nói: “Không sao, chúng ta đi.”

Người bên cạnh Tạ Mục cũng ngơ hết cả ngác.

Sao lại đi rồi?

Mấy người vội vàng đuổi theo Tạ Mục “Anh Mục, sao vậy?”

“Sau này đừng trêu chọc nữ sinh đó nữa.” Tạ Mục nói.

“Tại sao vậy?” Mấy người không hiểu, “Không phải chỉ là một học sinh chuyển trường à?”

Trước đó còn làm anh Mục mất mặt như vậy, dù sao cũng phải tìm lại chứ?

“Quản gia bên cạnh cô ta...” Tạ Mục khoát tay, “Nói với các cậu các cậu cũng không hiểu đâu, tóm lại đừng trêu chọc cô ta nữa.”

Quản gia đó không giống những quản gia bình thường khác.

Càng giống những người đã được bồi dưỡng nghiêm ngặt, kiểu quản gia gần như là trên thông thiên văn dưới tường địa lý.

Mà quản gia như vậy, giá cả cực kỳ đắt đỏ.

Hơn nữa còn có nhiều gia tộc, đời đời nối tiếp, cả đời sẽ chỉ phục vụ cho một gia tộc khác.

Có thể dùng được dạng quản gia như này, thân phận của học sinh chuyển trường kia chỉ sợ không đơn giản.

-

Ban đêm.

Hạt mưa lớn như hạt đậu đập lên cửa kính lộp bộp.

Quản gia gõ cửa tiến đến đưa sữa, “Tiểu thư, tôi vừa mới nhìn thấy một mình Thẩm thiếu gia ở bên ngoài.”

“Một mình?”

Quản gia gật đầu, “Ở ngay cửa lớn bên cạnh, hình như là không vào được.”

Sơ Tranh: “...”

“Vẫn còn ở đó chứ?”

“Lúc tôi đi lên vẫn còn ở đó.”

Căn phòng của Sơ Tranh không nhìn thấy phía trước, cô xuống lầu, đi tới cửa xem.

Trời mưa quá lớn, không thể nhìn rõ.

Sơ Tranh cầm ô đi thẳng sang nhà bên.

“Tiểu thư, ngài chậm một chút.” Quản gia cũng vội đuổi theo.

Trước cổng biệt thự không có ai, Sơ Tranh nhìn vào bên trong, cửa lớn đã đóng chặt, cả căn biệt thự đều không sáng đèn, không giống như là đã có người vào.

“Chúng ta tách ra tìm xem.” Sơ Tranh chỉ hướng cho quản gia. “Ông tìm bên kia.”

“Tiểu thư, nhỡ đâu Thẩm thiếu gia đã đi vào?” Quản gia nói: “Thân thể của ngài...”

“Tôi rất khỏe.”

“...”

Quản gia không ngăn được Sơ Tranh, vội vàng gọi vệ sĩ tới, hỗ trợ tìm.

Sơ Tranh tìm một vòng không tìm được người, bảo vệ khu biệt thự nói Thẩm Liệu đi vào chưa hề đi ra, chứng minh cậu còn ở nơi này.

Quản gia cảm thấy Thẩm Liệu rất có thể đã tiến vào.

Nhưng Sơ Tranh cứ nhất định cảm thấy chưa.

Mấy người lại tìm khắp nơi một lần nữa, cuối cùng một vệ sĩ tìm được người trước.

Vệ sĩ mang người về biệt thự trước, Sơ Tranh và quản gia theo sát về.

Thẩm Liệu đứng ở huyền quan, cả người đều ướt đẫm, nước đọng theo quần áo chảy xuống thành dòng.

Thiếu niên cúi đầu, rụt vai, hơi câu nệ.

Sơ Tranh phân phó quản gia: “Đi lấy quần áo.”

Quản gia lo lắng cho Sơ Tranh hơn: “Tiểu thư ngài thay quần áo trước đi, tôi sẽ chăm sóc cho Thẩm thiếu gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.