Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cận Hưu muốn ra ngoài, Sơ Tranh lật tìm chìa khóa và thẻ mở cửa dự bị trong phòng, kết quả tìm nửa ngày cũng không tìm được.
Cô bảo Cận Hưu đợi chút, gọi điện thoại cho phu nhân Liễu Hàm San.
“Mẹ, chìa khoá dự bị của chung cư mẹ để ở đâu thế?”
“Sao thế, con muốn cho ai dùng?” Phu nhân Liễu Hàm San rất nhạy cảm hỏi.
“Con làm mất chìa khóa rồi.” Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói.
“Mất? Không phải có thể quét vân tay sao?”
“Thang máy không quét được.”
Phu nhân Liễu Hàm San đại khái là không hỏi ra được gì dị thường, nói cho cô biết chỗ cất chìa khóa dự bị.
Sơ Tranh tìm chìa khóa ra cho hắn: “Cần tiền không?”
Cận Hưu rất muốn nói không cần.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể khuất nhục mà nói: “Cho tôi mượn một ngàn.”
Sơ Tranh không có tiền mặt, bảo hắn thêm Wechat rồi chuyển.
“Không dùng được, tấm thẻ kia của tôi bị đóng băng rồi.” Cận Hưu cho Sơ Tranh một cái tài khoản: “Làm phiền bạn nhỏ giúp tôi chuyển đến tấm thẻ này.”
Sơ Tranh: “...”
Cả nhà anh đều là bạn nhỏ!!
Ta không xứng có tên sao??!
Cận Hưu tìm giấy ở phòng khách, viết phiếu nợ cho cô: “Về sau sẽ trả lại cô.”
“Trả...” Cái rắm.
Sơ Tranh nhận lấy phiếu nợ.
Chờ Cận Hưu rời đi, Sơ Tranh cảm thấy mình phải giải quyết dì bảo mẫu kia trước.
Bằng không thì chẳng mấy chốc phu nhân Liễu Hàm San sẽ biết, cô nhặt được người về.
Phu nhân Liễu Hàm San sẽ không can thiệp đến chuyện giao hữu của cô, nhưng người này là Cận Hưu, là nhân vật tiêu điểm trên tin tức bây giờ.
Đến lúc đó thì thú vị.
Nhóc đáng thương kẹp giữa mẹ và thẻ người tốt = phiền phức.
Từ đó suy ra: Thẻ người tốt = phiền phức.
-
Sơ Tranh cầm chìa khóa ra khỏi chung cư, từ rất xa trông thấy Cận Hưu đang đứng ở nơi vứt rác, cúi đầu nhìn điện thoại di động, không biết đang làm gì.
Sơ Tranh đứng ở đằng xa nhìn một hồi lâu hắn cũng không nhúc nhích.
Hắn có đi không thế?!
Cận Hưu đi về phía trước mấy bước, hắn lưỡng lự trước một loạt thùng rác, cuối cùng bất động đứng đấy.
Cuối cùng Sơ Tranh đút tay trong túi đi qua: “Anh đứng ở đây làm gì?”
Rõ ràng Cận Hưu bị giật mình, điện thoại cũng xém trượt mất.
Cận Hưu cầm chắc điện thoại, rõ ràng xung quanh không có ai, hắn còn đè thấp âm thanh: “Bạn nhỏ, cô có biết... chỗ rác này phân loại thế nào không?”
Tổng tài đại nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng đi vứt rác, trông thấy nhiều thùng rác như vậy hoàn toàn ngơ ngác.
Chỗ rác này phải ném vào thùng nào chứ?
“Anh không biết?”
“... Cô cảm thấy tôi sẽ biết sao?” Tổng tài một ngày trăm công ngàn việc, làm sao có thời giờ đi quan tâm chuyện phân loại rác thế nào chứ.
Cận Hưu hỏi cô: “Cô biết không?”
“Không biết.”
“...” Không biết mà cô còn nói như đúng rồi thế?
Hai người im ắng đối mặt một lát.
Tổng tài nhà khác không phải vạn năng sao?
Sao cái gì anh cũng không biết thế này!
Sơ Tranh trấn định đi về phía thùng rác bên kia.
Phía trên đều có đánh dấu, bên cạnh còn dán bảng phân loại rác thường gặp.
Nhưng vừa rồi Cận Hưu đều bỏ hết vào trong một cái túi, lúc này phải lấy ra.
“Hai người đang làm gì thế?”
Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị vứt, có một bà dì không biết xuất hiện từ đâu, ngờ vực nhìn hai người bọn họ.
Ở đây lén lén lút lút hơn nửa ngày rồi!
“Vứt rác.”
Sơ Tranh trấn định trả lời.
“Vứt rác thì cô mau vứt đi, đi đi lại lại ở đây làm gì?” Có thể bà dì này không cần biết họ là người phương nào, nói với Sơ Tranh: “Lấy tới đây tôi xem nào.”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh xách túi đi qua, dì kia cẩn thận kiểm tra một lần.
Có lẽ dì không nhìn ra nơi nào có vấn đề, không thể ra tay dạy phân loại rác, lúc này có chút thất vọng chỉ vào thùng rác: “Vứt đi.”
Sơ Tranh trấn định vứt hết chỗ rác đã phân loại xong.
Ánh mắt bà dì kia cổ quái.
Cô biết còn đứng mãi ở đây làm gì?
Cận Hưu đuổi theo Sơ Tranh, có chút kinh ngạc: “Cô biết à?”
Người có thể ở những chỗ này, trong nhà chắc hẳn đều có người giúp việc, không cần tự làm loại chuyện này.
Sơ Tranh: “Không biết.”
“Vậy vừa rồi cô?”
Sơ Tranh nhìn hắn: “Anh lắm vấn đề như thế?”
Cận Hưu: “...”
-
Sơ Tranh cùng Cận Hưu ra ngoài liền tách ra, nơi bọn họ muốn đi khác nhau.
Ban đêm khi Cận Hưu trở về, Sơ Tranh cũng chưa trở lại.
Mấy ngày kế tiếp, Cận Hưu không hề nhìn thấy Sơ Tranh, giống như cô để lại nơi này cho hắn ở rồi.
Sơ Tranh vội vàng phá sản cho Vương bát đản, làm sao có thời giờ mà tới.
Thể xác tinh thần của Sơ Tranh đều mỏi mệt trở lại Ôn gia, An Tuệ không biết vì chuyện gì mà đang răn dạy dì Chu.
“Dì Chu.”
“Tiểu thư.”
Dì Chu nhau chóng đi tới.
“Nấu cho tôi bát mì.”
“Vâng.”
Dì Chu đi vào phòng bếp, An Tuệ lập tức không vui: “Dì Chu, dì có ý gì, tôi đang nói chuyện với dì, dì thế này là có thái độ gì?”
Dựa vào cái gì mà cô nói một câu, ngay cả người giúp việc cũng hấp tấp vây quanh cô chứ.
“Tiểu thư An Tuệ, tôi thật sự không biết ngài không ăn hạnh nhân.” Dì Chu khó xử nói: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Ngày hôm nay làm món điểm tâm ngọt bên trong có hạnh nhân, An Tuệ lập tức làm khó dễ.
Trước khi Sơ Tranh về, đã nói hơn nửa ngày.
“Tôi đã đến đây bao lâu rồi?” An Tuệ dây dưa không bỏ: “Dì còn không biết tôi không ăn thứ gì à?”
“Ngài cũng không nói...”
“Đó là lỗi của tôi à? Dì là người giúp việc hay tôi là người giúp việc, dì không hỏi tôi có kiêng kị gì không, còn trách tôi không nói cho dì biết?”
“Dì Chu, tôi đói.”
“Tôi đi ngay đây.”
Dì Chu đi vào phòng bếp, An Tuệ rõ ràng chính là gây chuyện.
“Dì đứng lại!”
Dì Chu ở bên kia do dự, không biết có nên đi không.
Sơ Tranh ra hiệu bà ấy đi.
“Chị, chị có ý gì?” An Tuệ chĩa mũi dùi về phía Sơ Tranh: “Cố ý đối nghịch với tôi?”
“Cô suy nghĩ nhiều.” Ta mà muốn đối nghịch với ngươi, ngươi có thể chịu được sao?
“Vậy chị có ý gì? Tôi không trêu chọc chị mà, tôi nói chuyện với dì Chu, mắc mớ gì tới chị?”
Ôn Hoằng Nghị không ở đây, An Tuệ sẽ không còn biết điều như vậy nữa.
Sơ Tranh chậm rãi nói: “Dì Chu cầm tiền lương của mẹ tôi, bà ấy không cần thiết phải hầu hạ cô, nghe cô dạy bảo.”
An Tuệ: “!!”
Dì Chu không phải người giúp việc của Ôn gia sao?
Dì Chu là người giúp việc của Ôn gia, nhưng tiền lương vẫn luôn do Liễu Hàm San trả, khi ly hôn đã nói rất rõ ràng, dì Chu ở lại đây để chăm sóc nguyên chủ.
An Tuệ phảng phất như trong lúc vô hình, cảm nhận được chênh lệch của cô ta và Sơ Tranh.
-
Ôn Hoằng Nghị trở về, An Tuệ liền dùng vẻ mặt ủy khuất cáo trạng với Ôn Hoằng Nghị.
Ôn Hoằng Nghị mắng cho dì Chu một trận.
Dì Chu có thể làm sao, còn không phải chỉ có thể chịu đựng sao.
Bọn họ lấy tiền làm việc, làm gì có quyền nói chuyện.
Sơ Tranh?
Sơ Tranh ở trong phòng căn bản không ra, Ôn Hoằng Nghị cũng không nhìn thấy cô, nói thế nào? Nói với không khí sao?
Ngày hôm sau Sơ Tranh bảo dì Chu làm cho An Tuệ một bàn tiệc hạnh nhân.
An Tuệ trông thấy đồ ăn trên bàn, sắc mặt đều tái đi rồi.
“Chị, chị làm thế này mà còn không phải cố ý à?”
Biết rõ cô ta không ăn hạnh nhân, còn làm ra một bàn đồ ăn toàn là hạnh nhân.
“Tôi thích ăn hạnh nhân, có vấn đề gì?” Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng hỏi.
An Tuệ: “...”
An Tuệ dậm chân một cái, chạy lên lầu, cáo trạng với Ôn Hoằng Nghị.
Sơ Tranh nhận được điện thoại của Ôn Hoằng Nghị.
“Con có ý gì đây, tại sao cứ luôn bắt nạt Tuệ Tuệ thế hả?”
“Ai bắt nạt cô ra?” Sơ Tranh bắt chéo chân, một tay chống ở bên bàn, tư thế bá khí không nói ra được.
“Con biết Tuệ Tuệ không ăn hạnh nhân, vì sao còn bảo dì Chu làm?”
“Cô ta không ăn nhưng tôi muốn ăn, ông không thể bởi vì cô ta không ăn, thì không cho tôi ăn chứ? Không có đạo lý này đâu.”
*
Tổng tài bị phân loại rác làm khó ha ha ha ha.
Đến, vì vị tổng tài không biết phân loại rác mà ném cái vé tháng đi!!