Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Cận tiên sinh.”
Cận Hưu thấy Vạn tổng đi từ bên ngoài vào, còn dẫn theo hai trợ lý.
Cận Hưu có chút ngoài ý muốn, hắn lập tức đứng dậy: “Vạn tổng.”
Vạn tổng vội vàng nói: “Cận tiên sinh không cần khách khí, mời ngồi, mời ngồi...”
Hai lần trước Cận Hưu đi tìm vị Vạn tổng này, vẻ kiêu ngạo vị này bày ra không khác gì hắn lúc trước.
Thật sự thể nghiệm được loại cảm giác nhờ vả người khác, Cận Hưu đại khái đã hiểu được, trước kia những người kia hận mình bao nhiêu.
Nhưng trước kia hắn xác thực cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Hơn nữa có một số người tìm mình, cũng chỉ muốn xin hắn mở cho một con đường.
Làm ăn làm gì có chuyện tốt như vậy.
Hắn không phải cơ quan từ thiện.
“Vạn tổng sao lại...”
Cận Hưu hỏi rất chần chờ, sao ông ta lại tìm tới nơi này? Thái độ còn hơi lạ...
“Vừa rồi trợ lý nói cậu ở đây.” Vạn Tổng nói: “Trước đó thật sự rất xin lỗi, quá bận rộn, Cận tiên sinh đừng trách.”
“Vạn tổng có thể gặp tôi đã là vinh hạnh của tôi.” Cận Hưu thở dài dưới đáy lòng, thật không nghĩ tới, có một ngày hắn có thể nói ra những lời này.
“Sao thế được, Cận tiên sinh mặc dù tạm thời có chút khó khăn, nhưng tôi tin tưởng, lấy năng lực của Cận tiên sinh, Đông Sơn tái khởi sẽ không thành vấn đề.”
Cận Hưu: “...”
Hắn phá sản rồi đúng không?
Vì sao của thái độ Vạn tổng này... Không thích hợp nhỉ?
Cận Hưu ngăn chặn nghi vấn dưới đáy lòng: “Vạn tổng, tôi sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của anh.”
“Không sao không sao, tiếp theo tôi không có việc gì, có nhiều thời gian, ha ha ha, có thể nói chuyện với Cận tiên sinh, tin tưởng đối với tôi cũng rất có ích.”
Trợ lý ở bên cạnh không đành lòng nhìn thẳng.
Vạn tổng, ngài vuốt mông ngựa cũng quá rõ ràng rồi đấy!!
-
Quá trình Vạn tổng và Cận Hưu nói chuyện phi thường vui vẻ, nếu như không phải Vạn tổng thỉnh thoảng vuốt mông ngựa, Cận Hưu cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
“Vạn tổng... Mạo muội hỏi một câu, là ai bảo anh đến?”
“Không có ai không có ai.” Vạn tổng khoát tay, cũng cấp tốc đi ra ngoài phòng nghỉ: “Tôi đây không phải là không đành lòng nhìn tài hoa của Cận tiên sinh mai một sao, những chuyện còn lại, Cận tiên sinh, hôm nào chúng ta bàn tiếp ở công ty. Vậy Cận tiên sinh, tôi xin phép đi trước.”
Vạn tổng sợ Cận Hưu bắt ông ta, nhanh chóng cùng trợ lý chạy mất.
Thật sự là chạy.
Cận Hưu đi tới cửa, liếc thấy Sơ Tranh đứng dựa ngoài cửa.
Sơ Tranh thấy hắn nhìn mình, trực tiếp tiến vào phòng nghỉ, Cận Hưu đứng vài giây, đi vào theo.
“Cô gọi tới?” Thái độ của Vạn tổng trước sau chênh lệch quá lớn, mà vừa rồi Sơ Tranh lại hỏi hắn tới tìm ai, sau khi cô rời khỏi đây, Vạn tổng liền đến.
Cận Hưu gần như đã xác định, Vạn tổng chính là do cô gọi tới.
Sơ Tranh kéo căng một khuôn mặt nghiêm túc giả vờ vô tội: “Cái gì?”
Cận Hưu: “Vạn tổng.”
Sơ Tranh lắc đầu: “Không biết.”
Ánh mắt Cận Hưu hơi trầm xuống: “Bạn nhỏ, nói dối là không tốt. Vạn tổng cũng không thể vô duyên vô cớ, đột nhiên thay đổi thái độ được?”
Hắn lại không ngốc.
Trước sau chỉ có chút thời gian như vậy, chỉ có đôi câu mà đã nghĩ thông suốt mọi chuyện được sao.
“Là tôi.” Sơ Tranh cũng không phủ nhận: “Không phải anh muốn gặp ông ta sao?”
Hắn đã sớm biết.
Trừ cô ra sẽ không có ai giúp mình...
Nghĩ tới đây, đáy lòng Cận Hưu lại là một trận mềm mại, ấm áp không ngừng lan tràn đến toàn thân.
Cận Hưu: “Cô còn làm gì nữa?”
Vạn tổng trước đó cũng không chịu nghe hắn nói một câu, sao lại ngay cả nội dung cũng không nghe, trực tiếp đập bàn hợp tác với hắn?
“Không làm gì. Chỉ hàn huyên trò chuyện với ông ta.” Ừm, cô thật sự chỉ hàn huyên trò chuyện, cũng không kịp động thủ.
【...】 Thế nào, còn rất tiếc nuối? Xã hội hài hòa, phải làm một con người văn minh, sao có thể động một chút lại chém chém giết giết chứ!
Cận Hưu đứng trầm mặc, một hồi lâu sau, hắn mới nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“... Tôi tốt mà.” Sơ Tranh chỉ mình: “Anh có cảm thấy tôi là người tốt không.”
Cận Hưu: “??”
Đây là vấn đề gì?
Mặc dù cảm thấy vấn đề này kỳ kỳ quái quái, nhưng Cận Hưu vẫn gật đầu trả lời: “Cô đương nhiên là người tốt.”
Sơ Tranh: “...”
Được rồi.
Tiểu lừa gạt.
Nói chuyện của hắn xong, Cận Hưu nghĩ đến cảnh vừa rồi hắn trông thấy: “Bạn nhỏ, tôi có thể hỏi một vấn đề không?”
“Ừ.” Hỏi ta một trăm vấn đề cũng chẳng sao cả! Đặc quyền của thẻ người tốt đấy!
【...】 Luôn cảm thấy nội tâm tiểu tỷ tỷ đang vặn vẹo, có chút sợ hãi.
“Vừa rồi...” Cận Hưu cảm thấy mình hỏi vấn đề này, có chút không có lập trường, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn hỏi: “Nam sinh nói chuyện với cô là ai?”
“Ai?”
“...”
Cận Hưu im lặng ngưng nghẹn.
Vấn đề này là hắn hỏi, vì sao lại hỏi lại hắn?
Hắn mà biết người kia là ai, sao còn hỏi nữa!
“Chính là nam sinh vừa rồi đứng chung một chỗ nói chuyện với cô ở bên ngoài.”
“Bùi Tri Mặc?”
“...” Hắn không biết có phải là cái tên này không mà.
Sơ Tranh đột nhiên đi đến góc phòng nghỉ, xốc tấm rèm rủ xuống lên, túm từ bên trong ra một người, chỉ vào cậu ta: “Cậu ta sao?”
“...”
“!!!”
Cận Hưu cảm giác lúc này huyết áp của mình hơi cao.
Khi tập đoàn phá sản, hắn cũng không có loại cảm giác này...
Cận Hưu chống vào ghế sofa, giữ vững thân thể, nhìn chằm chằm nam sinh bị dây thừng trói lại, bất tỉnh nhân sự.
Cho nên vừa rồi hắn đang nghĩ loạn cái gì chứ?
Cận Hưu thở ra một hơi, có chút gian nan hỏi: “Cô... trói cậu ta lại làm gì?”
Còn giấu ở chỗ này!!
Mới vừa rồi hắn và Vạn Tổng còn nói chuyện ở đây, hoàn toàn không biết ở đây giấu người.
“Cậu ta rất phiền.”
Sơ Tranh ném Bùi Tri Mặc ra.
“... Rất phiền cô liền trói người lại?”
“Không được sao?” Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn.
Con chó điên này cũng tính là kẻ cầm đầu hại chết nguyên chủ, sao lại không thể trói lại?
“...”
Cận Hưu có chút không biết nên nói thế nào, hắn đành phải vẫy vẫy tay: “Bạn nhỏ, cô qua đây.”
Sơ Tranh đứng im không nhúc nhích: “Dựa vào cái gì?”
“...”
Vì sao phản ứng của cô luôn luôn kỳ quái như thế, bạn nhỏ nhà khác không phải gọi là tới tốt lắm sao?!
Cô còn hỏi dựa vào cái gì?
Núi chẳng theo ta, thì ta theo núi.
Cận Hưu đi đến bên cạnh Sơ Tranh, hắn hơi rũ mắt, nhìn cô gái trước mặt: “Em thật sự muốn hẹn hò với tôi?”
“Muốn.”
Thẻ của ta đương nhiên phải thuộc về ta.
“Vậy tôi và em nói rõ ràng. Thứ nhất, tài sản bây giờ của tôi là âm, tôi cũng không rõ khi nào có thể trả hết. Trong thời gian ngắn, tôi chắc chắn không thể cho em đời sống vật chất quá tốt.”
Tiểu nhân dưới đáy lòng Sơ Tranh nhảy lên giơ tay: “Em có tiền.”
“Chuyện này không giống nhau.” Cận Hưu ra hiệu Sơ Tranh đừng nói chuyện: “Thứ hai, tôi không bảo đảm có thể gọi là đến.”
“Em có thể.”
Cận Hưu: “...”
Em có thể cái gì mà em có thể!!
Cận Hưu nói tiếp: “Thứ ba, tôi chưa từng yêu đương.”
“Em...” Sơ Tranh bỗng nhiên im lặng, xém chút nói lỡ lời.
Cận Hưu nhìn cô: “Em cái gì?”
“Không có gì.” Sơ Tranh trấn định hỏi: “Còn gì nữa không?”
Đáy lòng Cận Hưu ngờ vực, vừa rồi cô muốn nói gì? Từng yêu đương sao?
Cận Hưu lắc đầu, thanh âm hắn hơi trầm thấp: “Tạm thời không có, ba điểm này em cân nhắc...”
Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi đáp: “Anh không có vấn đề, thì em không có vấn đề.”