Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đứng trong góc nhỏ, cúi đầu nhìn tin nhắn Cận Hưu gửi tới.
[ Cận Hưu: Nhớ ăn cơm, đừng chơi quá muộn. ]
Đây là tin nhắn mà mỗi ngày Cận Hưu nhất định sẽ gửi, Sơ Tranh cũng hoài nghi có phải hắn cài đồng hồ báo thức không.
Mỗi ngày thời gian trước sau sẽ không vượt qua năm phút đồng hồ.
Sơ Tranh đối với loại tin nhắn “rác rưởi” này, bình thường đều khai thác chính sách không đáp lại, cho nên cô xem xong liền cất điện thoại vào túi.
“Anh làm gì thế!”
Một cô gái quát to một tiếng, bị người ta kéo đi, dường như muốn cô gái làm gì đó.
Cô gái giãy dụa kịch liệt, đột nhiên cắn một cái lên tay người kéo mình, người kia buông lỏng lực đạo, cô gái ngã thẳng về phía Sơ Tranh bên này.
Sơ Tranh ngược lại là muốn tránh, nhưng mà phía sau là chậu hoa, cô căn bản không có chỗ tránh, đành phải vươn tay đỡ lấy cô gái kia.
“Mẹ nó, cho thể diện mà không cần.”
Nam sinh bị cắn tức giận mắng một tiếng, vẫn muốn tiến lên kéo cô gái.
Cô gái hoảng sợ co lại phía sau.
Khi nam sinh sắp đụng phải cánh tay cô gái, cổ tay gã bị ly rượu chặn lại.
Trong ly vẫn còn chút rượu, lúc này đặt trên cổ tay gã, lộ ra chút ý lạnh.
Nhìn như không có lực lượng gì, nhưng cổ tay nam sinh bị ép tới gắt gao, không thể động đậy.
“Ai!”
Nam sinh tức giận nhìn theo ly rượu về phía chủ nhân của nó.
Người tới đây, cũng không nhất định đều quen biết, nam sinh không biết Sơ Tranh.
Nhưng nhìn thấy gương mặt Sơ Tranh vẫn sửng sốt một chút, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, khắp nơi đều lộ ra vẻ đáng yêu.
Chỉ là mặt không cảm xúc nghiêm mặt, nhìn có vẻ hơi nghiêm túc.
Nam sinh lui lại một chút, trước tiên quan sát cách ăn mặc của Sơ Tranh, có lẽ là đang đoán xem có thể đắc tội hay không.
Cuối cùng có lẽ cảm thấy Sơ Tranh không giống như dễ bắt nạt, cho nên nam sinh thấp giọng uy hiếp: “Cô bớt xen vào việc của người khác đi!”
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: “Người ta không nguyện ý, cậu nghe không hiểu?”
“Chính cô ta nguyện ý đến, sao bây giờ lại không muốn?” Nam sinh uy hiếp nhìn cô gái kia: “Đúng không?”
“Tôi không biết...” Cô gái mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi không biết sẽ thế này, bọn họ chỉ nói dẫn tôi đến chơi.”
“Đúng thế, chúng tôi chỉ đang chơi đùa.”
Nam sinh vừa nói vừa muốn túm lấy cô gái.
Bốn phía có người nhìn về bên này, nhưng không ai lên tiếng, phần lớn người đều là tư thế xem kịch.
Sơ Tranh kéo cô gái đến bên cạnh, rượu trong tay tạt về phía nam sinh kia.
Nam sinh bị tạt trúng, rượu theo xương lông mày, khóe mắt gã nhỏ xuống.
Nam sinh mặt mũi âm trầm, lau rượu trên mặt một cái: “Mẹ nó mày muốn chết à!”
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm, nam sinh còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh đã ra tay nhanh như chớp, một tay vặn chặt cánh tay gã, hai tay bắt chéo ra sau lưng, ấn lên trên bồn hoa bên cạnh.
Nam sinh còn chưa kịp phản ứng, mình đã bị ấn ở đây, cành cây đâm vào gương mặt gã đau nhói từng cơn.
“Ai muốn chết?”
Giọng nói mát lạnh không chút chập trùng của cô gái, vang lên bên tai nam sinh, giống như vụn băng rơi vào trong lòng gã, một cỗ khủng hoảng xông tới từ đáy lòng.
“Tôi... Tôi...” Nam sinh cũng biết sợ, lúc này mình bị chế phục, lập tức không dám nói mấy lời hung tàn gì.
Sơ Tranh buông nam sinh ra, nam sinh lập tức che lấy cánh tay lui lại, rồi xám xịt rời đi.
Cô gái hai tay ôm ngực, thân thể vẫn đang phát run: “Cảm ơn cảm... cảm ơn cô.”
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Lúc này Sơ Tranh mới liếc mắt nhìn cô gái kia một chút.
Cô gái hai mắt đẫm lệ mông lung, cũng đang mở to mắt nhìn cô: “Chị... Là... là... Chị sao.”
Vẻ kinh hoảng trên mặt cô gái chuyển biến thành kinh hỉ.
Sơ Tranh nhớ kỹ cô ấy, chính là cô bé lần trước đứng ở trạm tàu điện ngầm không có tiền mua vé.
Một người lại cho được thẻ cảm ơn hai lần?
Trước đó Vương bát đản cũng không nói.
【...】 Mẹ nó nếu ta mà nói, thì cô còn không túm lấy một con dê mà kéo à!
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm hỏi cô ấy: “Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Cách ăn mặc của cô gái này, nhìn thế nào cũng không giống người có thể tham gia loại tụ hội này.
“... Bạn học dẫn em tới.” Cô gái cắn môi.
Cô ấy bị bạn học lừa gạt đến, nói nơi này chơi rất vui, đến mới biết được là một khung cảnh như thế.
Bạn học kia dẫn cô ấy đến, giao cô ấy cho nam sinh vừa rồi rồi không thấy tăm hơi đâu nữa.
Ngay từ đầu nam sinh kia cũng không làm gì, chỉ là ép cô ấy uống chút rượu.
Nhưng mà sau đó lại bắt đầu động thủ động cước, cô ấy sợ hãi chạy từ bên kia tới, chuẩn bị ra ngoài.
Sau đó liền phát sinh một màn Sơ Tranh trông thấy kia...
“Bạn học Ôn.” Bùi Tri Mặc đi từ một bên khác tới: “Cậu...”
Cậu ta nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh Sơ Tranh, không tiếp tục nói nữa.
“Cô ta gọi cậu đi làm gì?”
Sơ Tranh hỏi, lúc này Bùi Tri Mặc mới nói: “Cho tôi một chai rượu, bảo tôi nghĩ cách cho cậu uống.”
“Rượu đâu?”
Bùi Tri Mặc lấy chai rượu kia từ phía sau ra.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm chai rượu kia, cách đóng gói giống y như trong trí nhớ của nguyên chủ...
Nguyên chủ chỉ cho là mình uống say, nhưng chắc hẳn trong đó còn có thứ gì nữa.
Chỉ là...
Cuối cùng đều không kiểm tra ra à?
“Đưa cho tôi đi.” Sơ Tranh bảo Bùi Tri Mặc đưa rượu cho cô, sau đó cậu ta có thể đi.
Sơ Tranh xách rượu đi ở bên trong một vòng, cô bé kia nhắm mắt theo đuôi đi theo cô.
“Cô đi theo tôi làm gì?”
Sơ Tranh quay đầu nhìn cô ấy, một nơi lớn như vậy, vì sao cần phải đi theo ta!
“Em sợ...” Cô gái nói: “Em chỉ biết chị.”
“Chúng ta không tính là quen biết.” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Nhiều lắm chỉ tính là gặp gỡ một lần.”
“...” Cô gái rụt rè, khóe mắt còn mang theo một chút nước mắt: “Em không biết ai cả, em có thể đi theo chị không?”
“Không thể.” Ta sợ mi báo cảnh sát bắt ta!!
“...”
Mặc dù Sơ Tranh nói không thể, nhưng cô gái vẫn nhắm mắt theo đuôi đi theo cô.
Cuối cùng Sơ Tranh đành phải để mặc cô ấy đi theo.
Cô tìm thấy bọn người An Tuệ ở phía sau.
Sơ Tranh chờ người bên cạnh An Tuệ rời đi hết, lúc này mới thuận tay túm lấy một người phục vụ, ngay trước mặt người phục vụ, mở chai rượu kia ra, rót vào một cái ly.
Người phục vụ: “???”
Sơ Tranh lấy ra một phong thư, đặt ở trên khay: “Đưa qua cho cô ta, cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì.”
Người phục vụ đại khái đã nhìn quen loại chuyện này, cất phong thư đi, cười gật đầu, đưa ly rượu kia đến trước mặt An Tuệ.
An Tuệ đang nghĩ ngợi chuyện về Sơ Tranh, giống như đã trông thấy bộ dáng thân bại danh liệt của Sơ Tranh, đang hô hào dưới đáy lòng, căn bản không chú ý tới rượu người phục vụ đưa cho, cứ như vậy mà uống.
“Chị, chị đang làm gì thế...” Cô gái một mặt mờ mịt nhìn Sơ Tranh.
“Trẻ nhỏ hỏi nhiều như vậy làm gì.” Sơ Tranh bảo cô gái ôm chai rượu kia: “Cô ngồi ở đây chờ tôi, không được phép ra đi, bị người ta kéo đi tôi sẽ không cứu cô.”
“...”
Cô gái run rẩy gật đầu, cố gắng nấp kỹ.
-
Cô gái ngồi xổm đến chân sắp chết lặng Sơ Tranh vẫn chưa trở lại, cô ấy hơi sợ, không phải chị đi luôn rồi chứ?
Ngay khi cô gái do dự xem có nên đi ra ngoài không, Sơ Tranh xuất hiện từ phía sau: “Đi.”
“A.” Cô gái ôm chặt chai rượu kia đứng dậy, đi theo Sơ Tranh ra ngoài, lên xe rời đi.
Xe chạy xuống dưới núi, cô gái ngồi quy quy củ củ, một tiếng cũng không dám nói.
“Ở chỗ nào.”
“Em...” Cô gái do dự: “Em ở trường học, nhưng trường học đã qua thời gian mở cửa rồi.”