Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cận Hưu xách theo đồ vật trở về, Sơ Tranh đang xem tivi, phu nhân Liễu Hàm San đang nhìn điện thoại, bầu không khí hài hòa.
Cận Hưu trở về, phu nhân Liễu Hàm San để điện thoại di động xuống, đứng dậy vào phòng bếp giúp đỡ.
“Bảo Nhi, con đi mua cho mẹ bình xì dầu.”
Sơ Tranh quay đầu nhìn bà ấy, giẫm dép lê, lạch cạch lạch cạch đi qua, kéo ngăn tủ ra, lấy từ bên trong ra một bình xì dầu chưa mở.
Liễu Hàm San: “...”
Liễu Hàm San hít sâu một hơi: “Đi mua dấm.”
Sơ Tranh tiếp tục cầm bình dấm ra: “Đây không phải còn chưa dùng hết sao, mẹ xem dấm như nước mà dùng à?”
Phu nhân Liễu Hàm San xém chút tát một cái qua.
Cận Hưu mau chóng đi lên đẩy Sơ Tranh ra ngoài: “Đi xuống lầu mua chút hoa quả ướp lạnh lên đi, vừa rồi anh quên mất.”
“Sao anh không quên cả anh luôn đi.”
Sơ Tranh không muốn đi lắm, xuống lầu thật là phiền, vất vả lắm mới có thể làm cá muối, còn bắt ta mua hoa quả!
Ăn hoa quả cái gì!
Liễu Hàm San: “...”
Đột nhiên thăng bằng.
Cận Hưu dỗ Sơ Tranh đi ra ngoài, hắn biết Liễu Hàm San có chuyện muốn nói với hắn, không muốn để cho Sơ Tranh nghe thấy.
Liễu Hàm San vừa xắn tay áo, vừa nói: “Cận tổng...”
“Cô gọi cháu là Cận Hưu là được rồi.” Cận Hưu vội vàng nói: “Cô, để cháu làm.”
“Không sao.” Liễu Hàm San vừa lấy đồ ăn ra, vừa nói: “Vừa rồi cô cũng đã nói chuyện với Tranh Tranh, dường như con bé rất thích cháu.”
Cận Hưu: “...”
Cận Hưu không dám nói phải, cũng không dám nói không phải.
“Cháu từ vị trí cao như vậy ngã xuống, trong thời gian ngắn, mà đã có thể tỉnh lại, cô vẫn rất xem trọng cháu.”
Có bao nhiêu người sau khi thất bại, từ đó không gượng dậy nổi.
Cận Hưu: “Cảm ơn cô, cháu sẽ mau chóng kiếm tiền.”
Liễu Hàm San liếc hắn một cái: “Cô chỉ có một đứa con gái là Tranh Tranh, nói thật, nó thật sự muốn ở bên cháu, cô cũng không có cách nào.”
“...”
Liễu Hàm San tiếp tục nói: “Nếu cháu thật sự ở bên Bảo Nhi nhà cô, thì về sau gia nghiệp của Bảo Nhi cũng đều là của cháu.”
“Cô... Cháu có thể tự kiếm tiền.” Hắn không phải hướng đến tiền.
Liễu Hàm San cười cười: “Cô tin tưởng cháu.”
Cận Hưu: “...”
Đối mặt với mẹ vợ, quả nhiên là chuyện kinh khủng nhất trên thế giới này.
“Kỳ thật...” Cận Hưu ngừng một chút: “Nếu như không có bạn... Sơ Tranh, có lẽ bây giờ cháu cũng không được như vậy. Cháu thật sự rất cảm ơn cô ấy, cho nên cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Sau khi phá sản, thứ hắn đối mặt là gì? Chế giễu, châm chọc, giễu cợt... Những người đã từng rất cung kĩnh với hắn, giờ lại cao cao tại thượng diễu võ giương oai với hắn.
Đây chính là hiện thực...
Hắn cũng chỉ là một người bình thường, vừa trải qua hai tầng đả kích anh em phản bội và phá sản, ở vào tình thế như vậy, hắn làm sao có thể tỉnh lại.
Nhưng may mắn...
Bạn nhỏ nhà hắn xuất hiện rất kịp thời.
Để hắn tìm được ánh đèn soi sáng trong bóng đêm, sẽ không bị bóng tối nuốt chửng.
Liễu Hàm San cảnh giác: “Bảo Nhi cho cháu tiền?” Quả nhiên là lừa gạt tiền sao?!
“...”
Tài chính khởi động của Cận Hưu không phải Sơ Tranh cho, mặc dù trước đó Sơ Tranh đã cho hắn một chút, nhưng số lượng cũng không tính là nhiều.
Ở trước mặt mẹ vợ, Cận Hưu còn không tính hoàn toàn không ngẩng đầu được lên.
-
Phần lớn đồ ăn đều do Cận Hưu làm, sau khi Liễu Hàm San ăn xong, lại khen ngợi Cận Hưu thêm vài câu.
Dù sao đàn ông bây giờ biết nấu cơm, hơn nữa còn nấu ngon như vậy cũng không nhiều.
Chứ đừng nói là Cận Hưu trước kia là một tổng tài, bây giờ mặc tạp dề nấu cơm cho Bảo Nhi nhà bà, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Cận Hưu cảm thấy may mắn vì mấy tháng này mình bớt thời gian học nấu nướng.
Khi Liễu Hàm San rời đi, lôi kéo Sơ Tranh căn dặn nửa ngày mới rời khỏi.
Cận Hưu vừa thu dọn đồ đạc vừa nói chuyện với Sơ Tranh: “Bảo Nhi, em đừng ngồi, đứng lên đi một chút, nếu không lát nữa lại không thoải mái.”
Sơ Tranh: “Anh gọi theo mẹ em làm gì?”
Cận Hưu thấp giọng cười: “Vậy không gọi em là Bảo Nhi, gọi em bảo bảo là được rồi.”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh không phủ nhận, vậy chính là ngầm thừa nhận.
“Nói mới nhớ, em vẫn luôn gọi tên anh.” Đại đa số thời điểm Sơ Tranh đều gọi hắn là “Cận Hưu”, số ít thời điểm sẽ gọi hắn là Cận tổng, Cận tiên sinh.
Loại số ít thời điểm này... Bình thường đều biểu thị cô khó chịu, tức giận, hoặc là ở trước mặt người ngoài. “Tên không phải là để gọi sao, còn muốn gọi anh là gì?” Bảo bảo? Ta không gọi được đâu, đại lão cần sĩ diện.
Cận Hưu nghĩ lại tên của mình, hình như cũng không gọi thành nhiều kiểu gì được, đành phải thôi.
Cận Hưu thì Cận Hưu đi.
Cận Hưu thu dọn xong, Sơ Tranh đã nằm trên ghế sofa.
“Không phải anh bảo em đứng lên đi lại một chút sao?” Cận Hưu vớt người lên: “Nhanh lên, cẩn thận lại béo lên.”
“Em làm sao có thể béo lên.”
“Chuyện đó khó mà nói chắc được.” Cận Hưu mang dép lê vào cho cô, kéo cô đứng lên: “Bạn nhỏ lên cân, đó chính là con heo nhỏ.”
Sơ Tranh không vui: “Anh mới là heo.” Cả nhà anh đều là heo... Đợi chút, cả nhà hình như bao gồm cả ta, cả nhà anh trừ em đều là heo!
Cận Hưu suy nghĩ một chút: “Anh dù sao cũng được tính là người chăn nuôi chứ nhỉ?”
Có biết xấu hổ không!
Anh ăn của ai mặc của ai... Dù sao nơi này đều là của ta, muốn chăn nuôi cũng là ta chăn nuôi mới được?
Sơ Tranh phát hiện Cận Hưu kéo mình đi tới cửa, cảnh giác hỏi: “Anh muốn dẫn em đi đâu!!”
“Dẫn em xuống dưới lầu đi dạo một chút, cả ngày hôm nay em đều không đi ra ngoài.”
“...”
Ta một ngày không ra khỏi cửa thì thế nào!!
Ta có thể một tháng không ra khỏi cửa!
Sơ Tranh bám lấy cửa, kéo căng khuôn mặt nhỏ không chịu ra ngoài.
“Chỉ đi nửa tiếng.”
Ta không!
Cận Hưu trực tiếp ôm cô ra ngoài, đóng cửa phòng.
Ngày hôm nay vừa vặn hắn có thời gian, ngày mai sẽ không có thời gian ở cùng cô.
Phía dưới chung cư xanh hoá không tệ, được cho là một công viên nhỏ, thảm thực vật xanh um tươi tốt, mát mẻ lại dễ chịu.
Người ở chung cư không tính là nhiều, cho nên nơi này cũng không có người nào.
Cận Hưu đốc thúc Sơ Tranh đi một vòng, Sơ Tranh đi hết liền ngồi xuống ghế.
Nếu mi không phải thẻ người tốt, thì đã sớm bị ta đánh chết rồi!
“Bảo bảo.” Cận Hưu ngồi xuống bên cạnh cô: “Khi đó tại sao em lại muốn dẫn anh về nhà?”
Con ngươi Sơ Tranh híp híp: “Em không dẫn anh về nhà anh còn muốn về nhà với ai?”
“Anh hỏi là vì sao em lại muốn dẫn anh về, lúc ấy đối với em, anh chỉ là một người xa lạ mà?”
Cận Hưu biết Liễu Hàm San, cũng biết Ôn Hoằng Nghị.
Nhưng bọn họ vẻn vẹn chỉ từng gặp nhau trên một chút trường hợp, trong cuộc họp từng nghe thấy tên, nhưng tuyệt đối không phải thâm giao.
Mình và cô, càng là người xa lạ chưa từng gặp nhau.
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: “Không phải.”
“Hả?” Cận Hưu nghi hoặc: “Không phải cái gì?”
“Không phải người xa lạ.”
Chúng ta không phải người xa lạ.
“Trước kia em quen biết anh... Bảo bảo...”
Cận Hưu đứng dậy đuổi theo Sơ Tranh.
“Trước kia em quen biết anh à?”
“Không biết.”
“Vậy vì sao chúng ta không phải người xa lạ?”
Cô gái nghiêng đầu lại uy hiếp: “Em nói không phải chính là không phải, anh đừng nói nhảm nữa!” Ta mẹ nó giải thích cho mi mi cũng nghe không hiểu, lãng phí thời gian của ta.
Cận Hưu: “...”
Chờ vào thang máy, Cận Hưu vừa quét thẻ thang máy vừa nói: “Bảo bảo, có phải trước kia em thầm mến anh không.”
“Anh nghĩ quá nhiều rồi.”