Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1457: Chương 1457: Tổng tài phá sản (5)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đến tối, Ôn Hoằng Nghị bảo Sơ Tranh đến phòng dành cho khách ngủ, khóa gian phòng trên lầu lại, trông coi An Tuệ.

Nhưng mà không hề nghe thấy âm thanh gì cả.

“Tuệ Tuệ, con thật sự nghe thấy sao?”

An Tuệ liên tục gật đầu, tủi thân nói: “Mỗi lần con đi ngủ thì âm thanh kia liền vang lên...”

Ôn Hoằng Nghị đột nhiên nhớ tới lời Sơ Tranh nói...

Không không không!

Bây giờ là thời đại khoa học.

Đó là phong kiến mê tín.

Ôn Hoằng Nghị canh giữ đến quá nửa đêm, An Tuệ không chịu được ngủ thiếp đi, ông ta thấy không có động tĩnh gì, cũng trở về phòng mình.

Nhưng mà ông ta vừa đi không bao lâu, An Tuệ vội vàng chạy tới.

“Cha, cha, âm thanh kia lại vang lên!!”

Ôn Hoằng Nghị đuổi theo An Tuệ đến phòng.

Yên tĩnh không bật đèn, chăn mền rơi trên mặt đất, có thể thấy được vừa rồi An Tuệ chạy nhanh thế nào.

Nhưng trong phòng cũng không có âm thanh gì.

Ôn Hoằng Nghị mở đèn lên nhìn quanh phòng một vòng, cũng không phát hiện gì dị thường.

Ông ta đi lên lầu xem, gian phòng vẫn khóa chắc chắn.

Nhưng bộ dạng này của An Tuệ, cũng không giống nói dối...

“Thế này đi, Tuệ Tuệ, con ngủ trong phòng dành cho khách trước đi.”

Lúc này An Tuệ hơi sợ gian phòng kia, cũng không dám trở về, dời đến phòng dánh cho khách ngủ.

Làm ầm ĩ hơn nửa đêm, sau đó ngược lại không xảy ra vấn đề gì nữa.

Ngày hôm sau Ôn Hoằng Nghị cho người tới kiểm tra toàn bộ phòng ở, kết quả tất nhiên là không có vấn đề gì.

“Cha, con không ở trong phòng kia nữa...” An Tuệ kéo Ôn Hoằng Nghị nói: “Con và chị đổi phòng đi, gian phòng kia vốn là của chị.”

Sơ Tranh ngồi đối diện điềm nhiên như không có việc gì ăn sáng cướp lời đáp: “Không đổi.”

Cô muốn đổi là đổi.

Nghĩ hay lắm đấy!

An Tuệ: “Chị, đó vốn là phòng của chị...”

Sơ Tranh nắm lấy thìa, ngước mắt nhìn An Tuệ một chút, cánh môi khẽ mở: “Bây giờ là của cô, cô nghiêm túc mà ở.”

Ánh mắt An Tuệ xông vào trong con ngươi không có một gợn sóng của Sơ Tranh, bên trong giống như ngưng kết băng sương, làm tầm mắt của cô ta cũng như bị đông lại.

Một luồng hơi lạnh vọt từ lòng bàn chân lên trên trán.

Trên cánh tay An Tuệ nổi lên một lớp da gà, bối rối dời ánh mắt.

Không biết Ôn Hoằng Nghị nghĩ như thế nào, cuối cùng không bắt Sơ Tranh đổi phòng, mà để An Tuệ dời đến phòng dành cho khách bên cạnh ở trước.

Sau khi An Tuệ dọn ra, thì không nghe thấy tạp âm đáng ghét kia nữa.

Cuối cùng An Tuệ cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng phòng dành cho khách sao mà thoải mái bằng phòng kia được, nhỏ thì không nói, đến phòng cất quần áo cũng không có.

An Tuệ ở vài ngày, phát hiện không có vấn đề, lại muốn chuyển về.

Kết quả ngay ngày chuyển về đó, lại nghe thấy âm thanh kia... Lại xám xịt trở lại phòng dành cho khách.

An Tuệ luôn cảm thấy việc này không thoát được quan hệ với Sơ Tranh.

Nhưng Sơ Tranh bày biện vẻ mặt “tôi không làm, cô đừng nói lung tung”, biểu cảm nghiêm túc đó làm cho người ta không bắt được bất cứ nhược điểm gì.

An Tuệ trừ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thì cũng chẳng có cách nào.

-

Sơ Tranh không chút hình tượng nằm ở trên giường lướt điện thoại.

Những tin tức này trừ nữ minh tinh nào đó thế nào thế nào, thì chính là nam tài tử nào đó ngoại tình hay bạo lực gia đình.

Sơ Tranh vừa định để điện thoại di động xuống, một tin tức được đẩy ra.

#Tập đoàn Vạn Nguyên tuyên bố phá sản vào 10 giờ sáng nay #

Sơ Tranh còn chưa kịp ấn mở tin tức kia, thì điện thoại của Liễu Hàm San đã gọi đến.

“Tranh Tranh.”

“Dạ...”

Sơ Tranh ứng phó đáp một tiếng.

“Nghe nói gần đây con đều ở chỗ Ôn Hoằng Nghị à?” Liễu Hàm San biết được từ chỗ dì bảo mẫu ở chung cư: “Cha con không ức hiếp con đó chứ?”

“Không có.” Ông ta bây giờ sao có thể ức hiếp được ta chứ.

“Vậy là tốt rồi.” Liễu Hàm San nói: “Buổi tối có bữa tiệc rượu, mẹ tới đón con nhé, con nhớ mặc đẹp một chút.”

Sơ Tranh: “...”

Không đi có được không.

Hiển nhiên là không được.

Liễu Hàm San giao phó xong liền cúp điện thoại.

Giấc mộng cá muối của Sơ Tranh, đã tan thành mây khói trong cuộc điện thoại ban chiều của Liễu Hàm San.

Sơ Tranh tùy ý chọn một thân lễ phục đơn giản thuận tiện thay vào, lúc xuống lầu vừa vặn gặp phải An Tuệ.

An Tuệ mặc rất long trọng, thân lễ phục kia của Sơ Tranh so với cô ta, sắc màu dường như tối hơn không ít.

Nhưng mà khí chất của thiếu nữ thanh nhã lạnh lẽo, không có sắc điệu xốc nổi như thế, ngược lại nhiều hơn mấy phần khiêm tốn tự phụ.

An Tuệ cố ý quơ váy, bước nhanh đi đến trước mặt Sơ Tranh.

Vẻ mặt An Tuệ tràn đầy khoe khoang: “Chị, chị xem váy cha mua cho em có đẹp không?”

Trước kia thứ nguyên chủ tranh giành cũng không phải gì lớn lao.

Mà là mấy thứ mà người cha Ôn Hoằng Nghị này mua cho.

Kể từ sau khi An Tuệ biết được điểm này, mỗi lần Ôn Hoằng Nghị mua cho cô ta chút gì, cô ta đều phải chạy đến trước mặt nguyên chủ khoe khoang một vòng.

An Tuệ vốn cho rằng lần này Sơ Tranh cũng sẽ tức giận, nhưng cô chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái.

Ánh mắt kia giống như nhìn một thứ đồ vật râu ria.

Lãnh đạm hờ hững.

Sơ Tranh không thèm để ý đến con khổng tước hoa này, trực tiếp xuống lầu.

Trợ lý của Ôn Hoằng Nghị đang ở phòng khách chờ, thấy Sơ Tranh xuống, hắn ta hơi sửng sốt.

Hình như hắn ta... Không thông báo cho vị này mà.

Ngay khi trợ lý chần chờ xem nên làm sao bây giờ, Sơ Tranh đã vượt qua hắn ta đi ra ngoài, bên ngoài biệt thự, xe của Liễu Hàm San vừa lúc chạy đến, Sơ Tranh mở cửa xe nghênh ngang rời đi.

Trợ lý bỗng nhiên nhớ tới.

Ôn tổng và Liễu tổng chắc chắn đều sẽ đi...

-

Chủ đề của tiệc rượu là đấu giá từ thiện cho trẻ em ở vùng núi.

Bởi vậy tiệc rượu cũng không xa hoa như Sơ Tranh nghĩ tới, mọi người cũng ăn mặc tương đối khiêm tốn —— cho dù cái khiêm tốn này chỉ là kiểu dáng và màu sắc.

Liễu Hàm San dẫn Sơ Tranh đi vào, tương đối hài lòng với cách ăn mặc của Sơ Tranh.

“Mẹ còn lo lắng con sẽ mặc quá long trọng cơ đấy.”

“...”

Bộ này tương đối dễ đánh... dễ hành động.

Từ cổng đi vào, là có thể trông thấy các loại áp phích và bảng hiệu tuyên truyền, trên bàn dài đặt không ít sách nhỏ.

Trên màn hình lớn cũng phát những hình ảnh liên quan tới tình trạng của trẻ em ở vùng núi, giọng nói chất phác đơn thuần bọn nhỏ lưu chuyển trong đại sảnh.

“Tranh Tranh, lát nữa con nhớ tùy tiện mua gì đó.” Liễu Hàm San căn dặn Sơ Tranh: “Mẹ đưa tiền.”

“...”

Vương bát đản sẽ không cho mẹ cơ hội này.

Vương bát đản sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào.

Liễu Hàm San dẫn Sơ Tranh đi làm quen với mấy người, Sơ Tranh không lạnh không nhạt có lễ phép chào hỏi.

Ngay khi Liễu Hàm San đang trò chuyện vui vẻ với người khác, thì có người nhìn về phía cổng.

Ôn Hoằng Nghị dẫn theo An Tuệ tiến vào.

Thân lễ phục kia của An Tuệ, màu sắc chói mắt, váy cũng lớn, lúc này vừa đi vào đã làm cho không ít người chú ý.

Trong mắt Liễu Hàm San chứa ý cười lạnh, nhấp một miếng Champagne, nói với Sơ Tranh: “Cha con thật đúng là không phân trường hợp.”

Ôn Hoằng Nghị cũng không biết An Tuệ sẽ mặc thành thế này.

Đã tới cửa, đổi lại cũng không kịp, Ôn Hoằng Nghị chỉ có thể dẫn An Tuệ tới như thế.

Rõ ràng An Tuệ phát hiện trường hợp không đúng lắm.

Vừa vào cửa nụ cười cũng hạ xuống, lộ vẻ câu nệ đứng bên cạnh Ôn Hoằng Nghị.

Đáy lòng nghĩ tới lại là Sơ Tranh biết hôm nay là trường hợp nào, cô nhìn thấy mình mặc thế này từ trong nhà, lúc ấy chắc chắn là đang cười nhạo mình?

Ánh mắt Ôn Hoằng Nghị xuyên qua đám người, trông thấy thiếu nữ đứng bên người Liễu Hàm San, duyên dáng yêu kiều, thân khí chất kia, thật sự là An Tuệ không cách nào sánh bằng.

Nhưng nghĩ đến An Tuệ từ nhỏ đã không sinh sống ở bên cạnh mình...

Nếu như con bé vẫn luôn ở cạnh mình, thì cũng sẽ giống như Sơ Tranh.

Ôn Hoằng Nghị nghĩ như vậy, đáy lòng càng phát ra sự áy náy đối với An Tuệ.

“Tuệ Tuệ, không sao, đi theo cha.”

An Tuệ gật đầu, đi theo Ôn Hoằng Nghị vào.

Ánh mắt xung quanh quăng tới, khiến cho An Tuệ không thích ứng lắm.

Mặc dù An Tuệ không được nuôi dưỡng ở Ôn gia, nhưng những lễ nghi cần có, Ôn Hoằng Nghị đều mời chuyên gia dạy từ nhỏ.

Cho nên dù An Tuệ mặc hơi rêu rao, phương diện lễ tiết lại không có vấn đề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.