Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Ngay lúc Sơ Tranh cân nhắc xem có cần lịch sự bắt tay một cái không, thiếu niên nói: “Thiên Sứ Chi Vũ.”
Sơ Tranh: “!!”
Đó là thứ gì?
Một hồi lâu sau Sơ Tranh tìm được trong đầu nguyên chủ, ký ức liên quan đến Thiên Sứ Chi Vũ.
Thiên Sứ Chi Vũ là thứ khi Thiên Sứ sinh ra, được trưởng bối ban cho Thiên Sứ nhỏ tuổi, làm làm lực lượng truyền thừa và công nhận thân phận.
Vứt bỏ Thiên Sứ Chi Vũ, liền đại biểu cho việc không thể sử dụng năng lực Thiên Sứ nữa, và cũng không được các Thiên Sứ khác công nhận.
Gặp phải lần nữa, bọn họ cũng sẽ không coi cô là đồng loại.
Đây chính là đại giới của việc lưu lại nhân gian.
Khóe miệng thiếu niên câu lên thành ý cười: “Ngươi muốn ở lại chỗ này, thì nhất định phải giao Thiên Sứ Chi Vũ cho ta.”
Sơ Tranh lui ra phía sau mấy bước, giương cánh.
Một cái lông vũ từ trên cánh cô bay ra, cực nhanh bắn về phía thiếu niên.
Thiếu niên giơ hai ngón kẹp lấy.
Thiếu niên cất kỹ Thiên Sứ Chi Vũ, đi ra ngoài.
Hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu: “Sơ Tranh, làm đạo sư của ngươi, cuối cùng ta khuyên ngươi một câu, sinh mệnh của con người ngắn ngủi, ngươi dùng hết thảy để đổi, không đáng.”
“Có đáng giá hay không, không có bất kỳ tiêu chuẩn đánh giá nào.”
“... Đúng vậy.”
Thiếu niên cười một cái, thân hình dần dần trong suốt.
Trở về sẽ bị phạt.
Ai.
Nhóm tiểu thiên sứ bây giờ càng ngày càng khó dạy.
...
Sơ Tranh còn tưởng rằng tên đạo sư dở hơi này không dễ đuổi.
Cần phải đại chiến mấy trăm hiệp, sau đó nghe huyên thuyên, tiếp đến lại là một đống kịch bản tình yêu đau khổ rồi dùng gậy đánh uyên ương vân vân và mây mây gì đó.
Kết quả không có!!
Liền giải quyết một cách nhẹ nhàng như thế.
Đạo sư dở hơi đi không hề có chút lưu luyến.
Vương bát đản thấy không.
Đây chính là chỗ tốt của việc có thực lực.
Lúc này có tiền thì mi làm được gì?
Lấy tiền đập hắn cũng chẳng được ích gì đâu.
【...】 Không nghe không nghe ta không nghe, Vương bát đản niệm kinh.
Sơ Tranh ha ha một tiếng.
Mặc dù Sơ Tranh đã giao Thiên Sứ Chi Vũ ra, nhưng cánh vẫn còn ở đó.
Hiện tại tác dụng của ánh...
Chính là vật trang trí có thể tự động thu phóng.
Ngẫu nhiên còn có thể dùng để làm công cụ giao thông, còn những thứ khác thì đều vô dụng.
Nhưng mà vẫn thật đẹp.
...
Có Sơ Tranh bồi tiếp mỗi ngày, biểu hiện của Sở Vụ rất bình thường, không tiếp tục xuất hiện tình huống hắc hóa.
Có lẽ bởi vì còn chút bóng ma tâm lý, Sở Vụ biết được Phúc Bảo đã khỏe, nhưng cũng không lập tức tới đón.
Sơ Tranh thì không để tâm.
Dù sao cô cũng có cánh.
Tự sản tự tiêu.
Không thể lãng phí.
Sở Vụ nhìn Sơ Tranh đang nằm ở bên cạnh, ôm cánh mình một chút: “...”
Sơ Tranh đột nhiên xoay người, kéo hắn ôm vào ngực.
Sở Vụ: “...”
Ban đêm lúc ngủ, cô luôn thích dùng cánh bọc lấy hắn, mặc dù rất dễ chịu...
Nhưng bây giờ đã là tiết trời đầu hạ, rất nóng!!
Cho dù mở điều hòa thì hắn vẫn cảm thấy nóng.
“Bảo bối.”
“Ừ.”
“Em có nóng không.”
“Không nóng.”
“Nhưng anh nóng.”
Sơ Tranh sờ sờ mặt của hắn, không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngay lúc Sở Vụ nghi hoặc, cô phá lệ nghiêm túc nói: “Vậy em giúp anh hạ nhiệt một chút.”
Một tiếng sau.
Sở Vụ toàn thân ướt đẫm, hắn nằm ở trên giường, sự mơ màng trong đôi mắt dần dần rút đi, tư duy hỗn loạn trong đầu dần ổn định lại.
Trên gương mặt mang theo sắc đỏ, mồ hôi theo sườn mặt hắn, trượt xuống xương quai xanh.
Đây là cách hạ nhiệt độ gì nha...
Hắn đã sắp bốc cháy luôn rồi.
Sở Vụ xoay người.
Chôn mặt trong khuỷu tay.
Sao cô có thể làm cho lúc người ta nhớ tới... Mặt đỏ tim run.
Thân thể Sở Vụ đột nhiên bay lên không, hắn theo bản năng ôm lấy Sơ Tranh, giữ vững thân thể.
“Bảo bối?”
“Tắm rửa.” Sơ Tranh nói.
“Bảo bối, tự anh đi.”
Sơ Tranh rủ mắt nhìn hắn.
Sở Vụ: “...”
Ngay tại lúc hắn cho là Sơ Tranh muốn đánh hắn, Sơ Tranh ôm hắn vào phòng tắm, thả vào bồn nước đã được chuẩn bị kỹ.
Cô xoay người hôn lên trán hắn một cánh: “Tắm sạch sẽ rồi gọi em.”
Sau đó liền đi ra ngoài không chút do dự.
Đi ra...
Đi...
...
Sở Vụ: “...”
Sở Vụ bật cười, có đôi khi cô chính là đáng yêu như thế đấy.
Nhưng có đôi khi lại bá đạo đến mức làm cho người ta không biết nói gì mới phải.
Lúc đầu Sở Vụ không rõ, hắn tắm rửa xong rồi tự đi ra là được, tại sao phải gọi cô.
Nhưng chờ hắn tắm sạch sẽ xong, mới phát hiện trong phòng tắm không có quần áo, cũng không có khăn tắm có thể dùng...
Thậm chí ngay cả giày cũng không có.
Sở Vụ chỉ có thể gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh vớt hắn lên, tùy tiện lau lau, rồi cứ như vậy ôm hắn về giường.
“Áo... Quần áo.” Sở Vụ có chút quẫn bách dùng tay ngăn cản.
“Không mặc.” Sơ Tranh nói: “Không phải anh nóng sao?”
Sở Vụ trợn mắt líu lưỡi.
Hắn nóng là bởi vì cánh của cô, đầy lông xù dán trên người.
Sao cô lại đem cái nóng này quy kết lên quần áo rồi!?
Sơ Tranh tiếp tục nói lời kinh người: “Có chỗ nào em chưa xem qua đâu? Che cái gì?”
Chúng ta cũng chỉ có một chỗ không giống nhau, có gì mà phải che.
Sở Vụ: “...”
Cái này có thể giống nhau sao?!
Cuối cùng Sở Vụ lén lút mò được quần áo mặc lên người, hắn thật sự không quen ngủ trần.
Nhưng hắn chỉ tìm được áo, không tìm được quần, cuối cùng chỉ có thể mặc một chiếc áo sơ mi nằm xuống.
Sơ Tranh lập tức kéo hắn vào trong ngực.
Lông vũ từ trên đùi hắn đảo qua, hắn nhịn không được cuộn tròn người lại.
Hắn giơ tay sờ cánh Sơ Tranh.
Sơ Tranh lập tức kéo tay hắn xuống.
“... Cho anh sờ một chút.” Sở Vụ nói.
Sơ Tranh chần chờ một lát, kéo đỉnh cánh qua: “Anh sờ sờ đỉnh cánh đi.”
Sở Vụ: “...”
Cái gì Sơ Tranh cũng chiều theo hắn, nhưng vẫn không cho phép hắn sờ cánh cô, Sở Vụ cảm thấy có mờ ám.
Cho nên tại lần tiến hành giao lưu thân thiện tiếp theo, cố ý sờ cánh của cô.
Sơ Tranh phát hiện động tác nhỏ của hắn, nhưng chỉ hôn hắn, không bảo hắn dừng lại.
Trải qua mấy lần thí nghiệm của Sở Vụ, hắn cảm thấy cánh của Sơ Tranh... khi hắn sờ lên, có thể sẽ làm cho cô cảm thấy rất mẫn cảm.
Không thể không nói, Sở Vụ thật sự đoán đúng rồi.
Nhưng có lẽ là bởi vì cô đã mất đi Thiên Sứ Chi Vũ, nên cảm thụ của Sơ Tranh cũng không mãnh liệt như trước.
Nhưng ở thời điểm hai người thân mật, Sở Vụ sờ cô như vậy, cô cũng sẽ nhịn không được...
“Rạng sáng hôm nay, nhận được tin tức do một người dân báo cáo, phòng nghiên cứu nào đó...”
Sở Vụ ghé mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trên TV, chân mày hơi nhíu lại.
Trên bản tin có kèm theo ảnh chụp, là Tang Mộng, hắn biết.
“Anh đang xem cái gì thể?” Sơ Tranh quay mặt hắn về, để hắn nhìn mình: “Không chuyên tâm?”
“Bảo bối, anh không muốn...”
Sơ Tranh gõ gõ bát: “Uống canh.”
“...” Uống.
Cuối cùng Sở Vụ vẫn uống hết chén canh Sơ Tranh múc cho hắn.
“Tang Mộng kia.” Sở Vụ buông bát xuống: “Là em...”
Lần đó ở chỗ Triệu gia, phía sau hắn cơ bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không nghe thấy, không biết cô là xử lý như thế nào.
“Sợ à?”
Sở Vụ lắc đầu: “Em cũng nói là bởi vì cô ta, nên mới có thể nhận lầm người, nếu như không phải cô ta, em sẽ sớm đến bên cạnh anh hơn một chút.”
Cho nên Tang Mộng có thế nào, hắn cũng sẽ không đồng tình với cô ta.
“Không giống.”
Sớm một chút thì không phải em.
Đồ đần.
Sở Vụ không hiểu: “Sao lại không giống?”
Sơ Tranh dữ dằn liếc nhìn hắn: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, em nói không giống chính là không giống.”
Em giải thích với anh kiểu gì giờ?
Chẳng lẽ phải nói với anh, người trước kia không phải là em?
Cô vui lòng nói, thì con chó ngu đần Vương bát đản cũng không cho phép mà!
Sở Vụ: “...”