Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Rầm ——
Cửa lớn bị người phá tan, Chử Mậu giật mình, thấy Tang Mộng lảo đảo nghiêng ngã tiến vào, hắn lập tức đứng dậy.
“Tang Mộng, em sao thế?”
Tang Mộng dựa vào cửa ra vào, đôi cánh màu đen lập tức xuất hiện.
Trên cánh có mấy vết thương, lúc này đang không ngừng chảy máu.
“Em... em làm sao thế này?” Chử Mậu nhanh chóng đi đóng cửa lại: “Ai làm em bị thương thành như vậy?”
Trong trí nhớ của Chử Mậu, Tang Mộng luôn rất lợi hại.
Sắc mặt Tang Mộng tái nhợt: “Sơ... Sơ Tranh.”
“Sao... sao có thể?” Không phải Chử Mậu không tin, mà là trong trí nhớ của Chử Mậu, Thiên sứ thủ hộ kia, cũng không lợi hại bằng Tang Mộng.
Bằng không thì cuối cùng cô cũng không bị bọn họ chém mất cánh.
Tang Mộng nói: “Cô ta đột nhiên trở nên rất lợi hại.”
Chử Mậu truy vấn: “Không phải em nói mất đi cánh là mất đi tất cả sao?”
Sao lại trở nên lợi hại như vậy?
Cô trở nên lợi hại...
Có thể tới tìm mình báo thù không?
Nghĩ tới đây, đáy lòng Chử Mậu càng sốt ruột hơn.
Nhưng mà Tang Mộng cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc này cô ta còn đang bị thương, không có tinh lực trả lời vấn đề của Chử Mậu.
Chử Mậu cũng phát hiện Tang Mộng bị thương không nhẹ, nhanh chóng dìu cô ta vào trong phòng.
...
Sở Vụ bị lạnh mà tỉnh.
Quần áo ẩm ướt dính trên người, gió lạnh thổi qua, lạnh tới thấu xương.
Hắn chống tay xuống đất ngồi dậy, bên cạnh là hồ nước đang gợn sóng, ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước, bị gió thổi đến không còn ra hình dạng nữa.
Hắn nhớ rõ...
Mình bị đạp xuống hồ nước.
Hung thủ đâu?
Sở Vụ vừa quay đầu đã nhìn thấy hung thủ đứng ở cách đó không xa, đang nhìn sang phía hắn, cô ẩn trong bóng tối, nên Sở Vụ không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.
Sở Vụ đứng lên.
“Cô còn muốn giúp Chử Mậu hại chết tôi sao?”
Thanh âm của người đàn ông có chút khàn khàn, nhưng cực kỳ bình thản, không nghe ra chút vui buồn nào.
Sơ Tranh nói: “Không phải anh tên Sở Vụ à? Tại sao tôi phải giúp anh, hại chết chính anh?”
(Tên của Sở Vụ và Chử Mậu đồng âm nhưng khác chữ, đã giải thích ở chương 1 nhé)
Có chút quấn miệng.
Người đàn ông nhẹ a một tiếng: “Cô giả vờ với tôi làm gì?”
Sơ Tranh: “??”
Ta giả vờ cái gì rồi?
Không phải ngươi tên Sở Vụ sao?!
Ta nói sai chỗ nào rồi?!
Sở Vụ: “Chử Mậu bảo cô đi theo tôi?”
“Anh không bảo tôi đi theo anh.” Sơ Tranh mặt nghiêm túc.
“...”
Sở Vụ hít sâu: “Tôi nói chính là người lúc trước cô đi theo kia.”
“Anh nói tên chó điên kia sao.” Sơ Tranh bừng tỉnh: “Tôi không có quan hệ gì với hắn.”
Chờ chút!
Hình như có chỗ nào không đúng.
Trước kia Sở Vụ từng gặp nguyên chủ sao?
Lúc ở trong phòng bệnh của bệnh viện, quả thực hắn đã trực tiếp gọi tên của cô, dựa theo lý thuyết thì lúc ấy chưa có ai tới hỏi tên cô, hắn không nên biết.
Thế nhưng nguyên chủ trước kia là Thiên sứ thủ hộ, chỉ có một mình Chử Mậu có thể trông thấy...
Sao Sở Vụ lại trông thấy cô ấy?
Chẳng lẽ bởi vì hắn mới là người chân chính mà nguyên chủ phải bảo vệ?
“Không có sao?” Ngón tay Sở Vụ tùy tiện vuốt lọn tóc còn ẩm ướt: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
“Anh tin hay không, liên quan gì đến tôi.” Sơ Tranh nói.
“...”
Sở Vụ đánh giá nữ sinh trước mặt.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, chính là ở bên người Chử Mậu.
Lúc ấy nữ sinh này đã đi theo bên người hắn ta, nhưng mà trừ hắn ra, thì người bên ngoài cũng không nhìn thấy cô.
Sở Vụ nói chuyện với cô, cô cũng giống như không nhìn thấy hắn.
Về sau Chử Mậu giẫm lên Sở gia, từng bước từng bước đi tới địa vị như bây giờ, nữ sinh này từ đầu đến cuối đều đi theo bên cạnh hắn ta.
Còn có vài lần, hắn tận mắt nhìn thấy nữ sinh này thay Chử Mậu làm việc, nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy, chứ không ngăn cản được, nói cho người khác biết cũng không ai tin tưởng.
Cô là một người không hề tồn tại.
Giống như ảo giác của hắn vậy.
Hắn rơi vào tình trạng như bây giờ, cũng có một phần công lao của nữ sinh kỳ quái này.
Cô và Chử Mậu là đồng lõa.
Khi trông thấy cô ở bệnh viện, phát hiện những người khác cũng có thể nhìn thấy, hắn còn tưởng rằng chỉ là dung mạo tương tự.
Sau đó mới phát hiện là không phải.
Cô chính là nữ sinh bên người Chử Mậu kia.
Chỉ là không biết vì sao lại biến thành như thế, hơn nữa người khác còn có thể nhìn thấy cô.
Hắn biết cô không phải người bình thường.
Nhưng mà báo cáo kiểm tra của cô... Rất bình thường.
“Cô nhiều lần xuất hiện trước mặt tôi, còn muốn làm gì nữa?” Sở Vụ hơi híp mắt: “Bây giờ tôi không còn gì cả.”
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “... Tôi nói, thật ra tôi là Thiên sứ thủ hộ của anh, anh tin không”
“...”
Không khí lâm vào trong yên tĩnh xấu hổ.
“ Thiên sứ thủ hộ? Tôi sao?” Sở Vụ gằn từng câu từng chữ, nói đến cực chậm.
Hắn biết người khác không nhìn thấy cô, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ là quỷ hồn gì đó thôi, chứ chưa từng nghĩ tới là Thiên sứ thủ hộ.
Thế nhưng lúc này nghe thấy, hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Thiên sứ thủ hộ của hắn, sao lại ở bên cạnh Chử Mậu, hơn nữa còn làm hắn luân lạc tới tình trạng này.
“Nếu cô là Thiên sứ thủ hộ của tôi, vậy xin hỏi, khi tôi cần cô, cô ở đâu?” Ánh mắt lãnh đạm của Sở Vụ rơi trên người cô.
“...”
Cái này là vấn đề trí mạng.
Ta, ta trả lời không được!
Câu tiếp theo!
“Trả lời không được?”
Sở Vụ nghiêng đầu, khóe miệng giương lên thành một độ cong rất nhỏ
“Vậy tôi giúp cô trả lời.”
“Cô ở bên cạnh Chử Mậu.”
“Tôi nói có đúng không?”
Sơ Tranh: “...”
Mặc dù ngươi nói rất đúng, nhưng mà đó cũng không phải ta.
Cho nên không đúng.
“Tôi bị Chử Mậu lừa.” Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, trấn định quăng nồi: “Tên của hắn và anh giống nhau, nên tôi tưởng hắn là anh.”
Theo lý thuyết Thiên sứ thủ hộ sẽ không xuất hiện những sai lầm như vậy.
Cho dù tên giống nhau, nhưng đối phương không nhìn thấy Thiên sứ thủ hộ, vậy thì hắn cũng không phải là người mà Thiên sứ thủ hộ phải bảo vệ.
Có trách thì trách ở chỗ, Chử Mậu có thể trông thấy nguyên chủ.
Dưới tình huống thỏa mãn tất cả điều kiện, nguyên chủ lại là một Thiên sứ thủ hộ đi kiến tập, dễ bị lừa, tất nhiên sẽ tin.
“Ồ?”
Âm điệu của Sở Vụ giương lên, hơi khàn khàn, mang theo chút ý vị đặc biệt, tựa như sắp tin tưởng lời Sơ Tranh nói rồi.
Nhưng mà suy nghĩ lúc này của Sở Vụ lại là: Rốt cuộc cô còn muốn lấy được từ trên người mình thứ gì nữa, mà không tiếc nói ra những lời như vậy.
“Ừ.” Sơ Tranh trịnh trọng gật đầu: “Chính là con chó điên kia lừa tôi.”
Cho nên kỳ thật ta là người tốt.
Ngươi phải tin tưởng ta.
Sở Vụ đột nhiên đi về phía cô.
Hắn giơ tay nắm lấy cằm Sơ Tranh, hơi nâng lên, ánh trăng rơi trên gương mặt nữ sinh, như dát lên một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Sở Vụ hơi cúi người, xích lại gần Sơ Tranh.
Khi hắn sắp đụng phải cánh môi Sơ Tranh, đột nhiên nghiêng mặt, hơi thở ấm áp phun vào bên tai Sơ Tranh.
“Thiên sứ đều có cánh, cánh của cô đâu? Hả?”
Cánh...
Cánh bị lũ chó điên kia chém đứt rồi!!
Chó điên lại dám chém cánh ta!
Tức giận!
Đáy lòng Sơ Tranh tức giận thành con cá nóc, nhưng trên mặt thì càng ngày càng thờ ơ.
Nhìn Sở Vụ cũng có chút không vừa mắt.
Sở Vụ chỉ cảm thấy trên người thiếu nữ trước mặt đột nhiên lộ ra mấy phần khí thế hung ác, cùng với dáng vẻ băng lãnh xa cách vừa rồi, có chút khác biệt.
Nhưng mà...
Sở Vụ không khỏi cảm thấy cô có chút đáng yêu.
Lúc này hắn cách cô rất gần, khoảng cách gần đến mức, có thể trông thấy làn da trắng nõn tinh tế của nữ sinh, và mùi hương lành lạnh vờn quanh chóp mũi.
Sở Vụ, sao mày có thể bị kẻ địch mê hoặc thế được!
Đây nhất định là thủ đoạn của Chử Mậu.
Trong đầu Sở Vụ nghĩ như vậy, nhưng mà cánh môi hắn đã rơi trên gương mặt Sơ Tranh.
Cánh môi mang theo chút ý lạnh, như lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, mềm mại lại lạnh buốt.