Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chuyện cung đấu là chuyện của phi tần hậu cung, không liên quan gì đến những người như bọn họ.
Hoàng đế cho người đánh gậy, đánh chết đám vũ nữ kia, sau đó mang theo lửa giận rời đi, Hoàng Quý phi kinh sợ đuổi theo Hoàng đế, cung yến chỉ có thể tan cuộc.
-
Chuyện cung yến trôi qua không đến hai ngày, Sơ Tranh liền nghe nói trong cung có tin tức truyền tới, Hoàng Quý phi thất sủng.
Hoàng Quý phi rõ ràng là bị người ta hãm hại, chỉ là không biết người nào đi nước cờ này.
Cung đấu thật sự rất đáng sợ.
Yến Khâm bên kia đưa tới cho Sơ Tranh không ít thứ, ăn mặc dùng đều có.
Từ sau khi nguyên chủ gả đi, liền không nhận đồ Yến Khâm cho nữa.
Bây giờ Sơ Tranh nhận, Yến Khâm lập tức không ngăn được thuộc tính muội khống, các loại đồ vật đưa tới như không cần tiền vậy
Sơ Tranh: “...”
Ta không cần mà!!
Sơ Tranh đập một cái lên mu bàn tay mình, cho mi tiện tay này! Cho mi nhận này! Bây giờ thì tốt rồi!
Ai!
Thẻ người tốt cũng không ra ngoài.
Tức giận. jpg
Đồ vật Yến Khâm đưa tới càng ngày càng nhiều, Sơ Tranh ngồi không yên, dự định trở về ngăn cản vị ca ca tiện nghi này của cô một tẹo.
“Sư Dịch?”
“Có thuộc hạ.” Giọng nói của Sư Dịch vang lên, nhưng cũng không trông thấy người.
Sơ Tranh lập tức không có tâm tư gì nữa, không nói một lời ra ngoài.
Không thể nhìn thì có gì thú vị nữa.
Một xu tiền cũng không muốn trò chuyện!
Yến phủ nghe nói Đại tiểu thư trở về, ai cũng sạch sẽ tinh tươm rồi mới chạy đến trước mặt cô hầu hạ.
“Đại nhân còn chưa về, tiểu thư, ngài ăn chút điểm tâm trước nhé.”
“Tiểu thư, đây là trà mới của Vân Khê năm nay, đại nhân cố ý giữ lại cho ngài, nói ngài thích.”
“Tiểu thư...”
Theo lý thuyết bây giờ cô là Tam hoàng tử phi, đám người này nên đổi xưng hô mới phải.
Nhưng hạ nhân của Yến phủ, không ai gọi cô là Tam hoàng tử phi cả, có thể thấy được Yến Khâm thật sự không chào đón Tam hoàng tử.
Dưới cái nhìn chăm chú nhiệt tình của nhóm hạ nhân, Sơ Tranh uống xong chén trà thứ ba, khi sắp không kéo căng được hình tượng đại lão, Yến Khâm trở về.
Yến Khâm đại khái là trên đường nhận được tin tức, nhìn thấy cô cũng không bất ngờ, trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc như cha già nghiêm khắc lúc bình thường.
“Sao lại đột nhiên trở về?”
“Không thể trở về?” Không về ngăn cản huynh, sợ là huynh muốn đưa toàn bộ Yến phủ tới luôn rồi.
Yến Khâm dừng lại một chút, nói: “Nơi này vĩnh viễn là nhà của muội, muốn về lúc nào thì về.”
Sơ Tranh cực kỳ lễ phép: “Cảm ơn ca.”
“Trường Tôn Hành ức hiếp muội à?” Hiển nhiên Yến Khâm vẫn cảm thấy Sơ Tranh đột nhiên trở về không thích hợp.
Sơ Tranh mở tay ra: “Hắn làm gì dám.”
Yến Khâm nhìn cô không nói chuyện.
“Hắn thật sự không dám.” Sơ Tranh nghiêm túc nói: “Có huynh ở đây, hắn điên mới dám ức hiếp ta.”
Yến Khâm gật đầu, rất là tự tin đối với mình.
Yến Khâm cho người làm đồ ăn nguyên chủ thích ăn, vừa ăn cơm vừa hỏi thăm cô.
Đều là chút chuyện nhỏ trong cuộc sống.
Lấy bản lĩnh của Yến Khâm, muốn biết dễ như trở bàn tay.
Nhưng vì nguyên chủ phản đối, nên Yến Khâm thật sự không sắp xếp người bên cạnh nàng để nghe ngóng tình hình.
Sơ Tranh cảm thấy Yến Khâm đại khái là sợ mình nghe thấy tin tức gì xấu, trực tiếp xách đao chặt tới phủ Hoàng tử.
“Ca, về sau huynh đừng tặng đồ cho ta nữa.” Ta không thiếu!
“Không thích?”
“...”
Đây không phải vấn đề có thích hay không.
Nói kiểu gì với huynh đây!
Sơ Tranh chỉ có thể mập mờ cho qua, bảo Yến Khâm đừng đưa tới nữa, còn cho nữa sẽ trở mặt!
Yến Khâm hơi chần chờ: “Được.”
Muội muội không cho tặng, vậy thì không tặng nữa.
Cơm nước xong xuôi, Sơ Tranh đi theo Yến Khâm vào thư phòng.
Từ trước đến nay Yến Khâm không phòng bị gì muội muội mình, việc công việc tư đều có thể xử lý ngay trước mặt nàng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau đó Trường Tôn Hành có thể thông qua nguyên chủ mà bắt được nhược điểm của Yến Khâm.
Sơ Tranh đối với địa bàn của người khác cũng không có quá nhiều ý tứ muốn tìm tòi nghiên cứu, tùy tiện kéo ghế ra ngồi xuống: “Ca, huynh có kế hoạch gì không?”
Yến Khâm: “Kế hoạch gì?”
“Tỉ như tạo phản gì đó?”
Yến Khâm nhíu mày, gác bút lông trong tay lại: “Ai nói gì với muội?”
“Không có.” Sơ Tranh lắc đầu.
Những người trên triều đình kia, có ai mà không suy đoán có phải huynh muốn mưu triều soán vị hay không, ngày nào cũng đề phòng huynh, còn cần phải nói sao?
Đương nhiên không phải cô biết bằng cách như vậy, dù sao cô có kịch bản.
Nhìn thế nào thì vị ca ca tiện nghi này cũng là đại lão nhân vật phản diện tùy thời chuẩn bị tạo phản nha!
“Loại lời này về sau không nên nói nữa.” Giọng điệu Yến Khâm nghiêm túc: “Đây là trọng tội mất đầu đấy biết không?”
“Huynh không có ý định tạo phản?” Huynh không tạo phản vậy ta phải tự lên sao? Nhiệm vụ chúa tể một phương ta hoàn thành kiểu gì?
“...”
Cô muội muội này làm sao đây?
Làm gì có ai giật dây ca ca mình tạo phản!!
“Yến Sơ Tranh, ta cảnh cáo muội, chuyện này đừng nhắc lại nữa!”
Đây là Yến phủ, nói gì cũng được, ra ngoài rồi nói lung tung, đến lúc đó y cũng cứu không được cô!
Sơ Tranh: “...”
Khi Sơ Tranh rời khỏi Yến phủ, cực kỳ sầu muộn.
Làm sao để ca ca nhanh chóng tạo phản, online chờ, rất gấp.
-
Yến Khâm đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi, lông mày dần dần nhíu lại.
Chờ Sơ Tranh biến mất không thấy bóng dáng, Yến Khâm nhìn về phía một chỗ nào đó: “Gần đây nó làm những gì?”
Sư Dịch lộ ra nửa người từ sau cây cột: “Tiểu thư mỗi ngày trừ đọc sách thì chính là ngẩn người, không có gì dị thường.”
“... Nó thật sự không thích Trường Tôn Hành nữa?”
“...”
Trong đầu Sư Dịch hiện lên câu nói cô gái hỏi hắn dưới pháo hoa nở rộ trong thiên cung ngày ấy.
Yến Khâm: “Làm sao?”
Sư Dịch hoàn hồn: “Ta không biết.”
Yến Khâm thở ra một hơi: “Giúp ta bảo vệ con bé thật tốt. Đặc biệt là khoảng thời gian này.”
Sư Dịch: “Vâng.”
-
Sơ Tranh thường thường chạy đến Yến phủ, khuyến khích Yến Khâm tạo phản.
Yến Khâm không thể không hoài nghi có phải Sơ Tranh bị người đánh tráo rồi không, cố ý đến thả dây câu cá, muốn túm lấy nhược điểm của mình.
Đáng tiếc Yến Khâm quan sát thêm, cảm thấy đây là muội muội của mình.
Không biết là Yến Khâm không có dự định tạo phản, hay là giấu diếm Sơ Tranh, tóm lại Sơ Tranh khuyến khích hơn nửa tháng cũng không có hiệu quả gì.
Ai.
Chẳng lẽ phải tự mình đánh thật?
Lại khuyến khích tạo phản thất bại thêm một ngày nữa rồi.
Sơ Tranh không ngồi xe ngựa, mà đi theo đường phố trở về.
Vương bát đản bảo cô hóa phẫn nộ thành sức lực —— phá sản.
Cho nên Sơ Tranh không ngừng nhét đồ vào trong tay Nghênh Hương, chỉ qua một lát trong tay Nghênh Hương đã có bao lớn bao nhỏ, sắp ôm không nổi nữa rồi.
“Tiểu thư, đừng mua nữa mà?” Nghênh Hương kinh hồn táng đảm: “Ngài mua những thứ này cũng không có tác dụng gì mà!”
Mua về rồi ném ở chỗ ấy, nhìn cũng không nhìn một chút.
Đây không phải là lãng phí bạc sao?
“Ngươi không hiểu.”
Thế giới của người có tiền quá khó.
Sơ Tranh kết thúc một vòng chiến đấu mới, mang theo Nghênh Hương đi ra khỏi cửa tiệm.
“Ôi...”
Nghênh Hương bị người ta đụng phải, đồ vật trong tay rơi đầy đất.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi...”
Nữ tử đụng Nghênh Hương mang mạng che mặt, thấy đụng vào người khác, vội vàng dừng lại, luống cuống tay chân giúp Nghênh Hương nhặt đồ lên.
Nghênh Hương che lấy cánh tay bị ngã đau: “Không sao... Tả... Phu nhân?”
Động tác của nữ tử cứng đờ, nhanh chóng nhìn Nghênh Hương một chút, dường như nhận ra là ai, ngay cả đồ cũng không nhặt nữa, đứng dậy chạy đi.
Nghênh Hương: “???”
Chạy nhanh như vậy làm gì?
Nghênh Hương lơ ngơ, nhặt đồ vật trên đất lên, nhặt xong mới phát hiện nhiều thêm một thứ là lạ.
“Ai, tiểu thư, đây là cái gì?”
“Thuốc.”
“... Ngài mua thuốc?”
“Ta mua thuốc làm gì, cho Trường Tôn Hành ăn?”
“...”