Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2008: Chương 2008: Trung khuyển thị vệ (18)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thủy Tâm Các gần đây rất chi là náo nhiệt vui vẻ, tất cả người hầu hạ đều có thưởng, hầu hạ vị Nhu tiểu thư này cũng rất tận tâm tận lực.

Thai nhi của Chân Nhu không ổn định lắm, phải chăm sóc thật tốt, kiêng tương đối nhiều thứ, còn phải sưởi nắng nhiều nhiều.

Ngày hôm nay ánh nắng rất tốt, bọn nha hoàn vây quanh Chân Nhu sưởi nắng ở trong viện.

Chân Nhu sờ cái bụng còn chưa nhô lên của mình, trên mặt lộ ra một chút ý cười, ngược lại có mấy phần hào quang của người làm mẹ.

Nhưng đáy mắt ả có quá nhiều tính toán, chút hào quang này rất nhanh bị che lấp đi.

“Nhu tiểu thư, điện hạ lo lắng cho ngài lắm nha, ngày nào cũng phái người tới bắt mạch, lại còn đưa nhiều đồ tốt đến cho ngài như vậy, có thể thấy được điện hạ thương ngài cỡ nào.”

Nha hoàn đang tâng bốc nịnh bợ Chân Nhu.

Chân Nhu cười một cái: “Ngươi chỉ biết nói ngọt, lát nữa đi chọn một món đồ trang sức mình thích đi, coi như ta thưởng cho ngươi.”

Nha hoàn vui mừng: “Đa tạ Nhu tiểu thư.”

Kiểu xưng hô Nhu tiểu thư này làm cho Chân Nhu không thoải mái lắm, ánh mắt tối đi hai phần.

“Chúng ta đi ra bên ngoài đi dạo một chút.”

Nha hoàn vội vàng đỡ Chân Nhu đi ra bên ngoài.

Mới ra đi đến cửa viện, liền thấy có mấy hạ nhân khiêng đồ đi sang bên này.

Bởi vì cái rương được khiêng nhìn khá quý giá, Chân Nhu không khỏi chú ý tới.

Bình thường đi sang bên này, đều là tặng đồ cho Thủy Tâm Các...

Cho nên Chân Nhu rất tự nhiên đứng tại chỗ chờ bọn họ.

“Tham kiến Nhu tiểu thư.”

Bọn hạ nhân khiêng đồ dồn dập dừng lại hành lễ.

Chân Nhu gật đầu: “Các ngươi khiêng cái gì vậy?”

“Bẩm Nhu tiểu thư, là nhân sâm, tổ yến, lộc nhung...” Hạ nhân đọc một chuỗi danh sách, đều là những thứ đồ tốt.

“Nhu tiểu thư, chắc chắn là điện hạ đưa đến cho ngài.” Nha hoàn bắt đầu nịnh bợ: “Điện hạ rất thương Nhu tiểu thư mà.”

Trường Tôn Hành xác thực hay đưa tới rất nhiều thứ tốt, Chân Nhu cũng không nghĩ nhiều, nói theo nha hoàn.

“Làm phiền điện hạ quan tâm, các ngươi khiêng đồ vào đi, cho bọn họ chút bạc vụn.”

Câu sau là nói với nha hoàn.

Tuy nhiên mấy hạ nhân lại hai mặt nhìn nhau, thậm chí là có chút sợ hãi.

Nhưng lại không thể không đội lấy áp lực mà trả lời: “Nhu tiểu thư... Cái này... Không phải là điện hạ đưa tới.”

“Không phải điện hạ đưa tới?” Chân Nhu nghi hoặc: “Vậy là ai?”

“...” Bọn hạ nhân ấp a ấp úng: “Là... Là Hoàng tử phi, bảo chúng nô tài đưa đến nhà bếp.”

Biểu cảm trên mặt Chân Nhu xém chút không duy trì được, trên mặt giống như bị vả cho hai bạt tai vậy, đau rát.

Ả vừa mới nói gì?!

Chân Nhu quay đầu, tức giận trừng nha hoàn kia một cái.

Nếu như không phải nàng ta ở bên cạnh khơi mào lên, thì sao ả có thể chưa hỏi rõ ràng đã ra lệnh rồi?!

Nha hoàn bị trừng đến giật mình, thân thể hơi phát run, không dám nhìn Chân Nhu.

Nàng ta làm sao biết đây không phải do điện hạ cho...

Mấy hạ nhân thấy bầu không khí không đúng, vội vàng hành lễ, sau đó khiêng đồ chạy.

Sau đó Chân Nhu lại nghe nói, những thứ kia được đưa đi cho gà ăn.

Lúc ấy Chân Nhu đang uống tổ yến, nghe vậy ném luôn cả bát.

Thứ mà cô lấy cho gà ăn, bây giờ ả lại đang ăn.

Ả là cái gì?

Giống như gà sao?!

“Cút! Tất cả cút hết!!”

Bọn nha hoàn hoảng hốt lui ra ngoài, để lại một mình Chân Nhu ở trong phòng phát tiết.

-

Một bên khác.

Nghênh Hương nghe thấy tin tức này, cuối cùng cũng vui vẻ.

“Hả giận không?”

“Hả giận!” Nghênh Hương nói xong lại cảm thấy không đúng: “Tiểu thư, ngài không tức giận sao?” Chân Nhu kia ỷ vào mình mang thai, lại bắt đầu diễu võ giương oai.

“Ta tức cái gì?”

“Nàng... Nàng nàng...” Nghênh Hương nàng nửa ngày, cũng không thốt ra được chữ gì phía sau.

Sơ Tranh chậm rãi nói: “Một người râu ria, không đáng để ta tức giận.” Có sức lực kia, còn không bằng đi trêu chọc thẻ của ta.

Nghênh Hương: “...”

Nghênh Hương sửng sốt nhìn người trước mặt.

Tiểu thư thật sự thay đổi rồi.

Sau đó Chân Nhu ăn thứ gì, Sơ Tranh sẽ mua thứ đó cho gà ăn, làm Chân Nhu tức giận đến mức xém động thai khí.

Trường Tôn Hành nghe thấy tiếng gió, chạy tới gây chuyện với Sơ Tranh.

Sơ Tranh không để ý tới gã, quay đầu chờ khi Trường Tôn Hành một mình, trùm đầu đánh cho gã một trận.

Ngày hôm sau khi đám người phát hiện ra Trường Tôn Hành, xém chút bị hù chết.

Đầu của Trường Tôn Hành sưng thành đầu heo.

“Tiểu thư, ngài chưa nhìn thấy bộ dạng ấy của Tam điện hạ đâu... Cũng không biết là ai to gan như thế nữa.”

Sơ Tranh bình tĩnh uống trà, lưng hơi thẳng tắp.

Chính là ta!

Vì dân trừ hại người người đều có trách nhiệm, không cần cảm ơn.

【...】

Trường Tôn Hành bị đánh, dẫn đến trong phủ lại rung chuyển một trận.

Trường Tôn Hành cho người tìm kiếm hung thủ kia, nhưng mà ngay cả chuyện Trường Tôn Hành bị đánh lúc nào bọn họ cũng không biết, làm sao có thể bắt được hung thủ.

Chuyện này không biết sao lại truyền ra ngoài, ngay cả Yến Khâm cũng phái người tới hỏi.

Sơ Tranh trả lời lại qua loa, Yến Khâm thấy cô không sao, cũng không hỏi nhiều nữa.

Dù sao đứa con rể Trường Tôn Hành này... Không phải, em rể, y cũng thấy ngứa mắt.

Cuối cùng tất nhiên Trường Tôn Hành không tìm được gì cả, tức giận đến mấy ngày không ngủ —— đau.

“Tiểu thư.” Sư Dịch chủ động xuất hiện trước mặt Sơ Tranh: “Yến đại nhân bên kia ta giúp tiểu thư giấu qua, nhưng hi vọng lần sau nếu có loại chuyện này nữa, thì tiểu thư hãy để cho ta đi làm.”

“Ngươi?”

Sơ Tranh trên dưới dò xét hắn.

Sư Dịch nhìn qua rất bình thường, không nhìn ra chỗ nào hắc hóa.

Nhưng chắn chắn là có vấn đề...

Trong ánh mắt mang theo sự nghi hoặc của Sư Dịch, Sơ Tranh tiếp tục nói: “Loại chuyện này không cần ngươi làm, không cần thiết.”

Sư Dịch: “Ý nghĩa sự tồn tại của ta, chính là vì bảo vệ tiểu thư.”

“Ý nghĩa sự tồn tại của ngươi là vì ta.”

Chỉ thiếu đi hai chữ, nhưng ý tứ lại hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù đáy lòng Sư Dịch hơi khác thường, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: “Nếu như tiểu thư không cần ta, thì có thể nói với Yến đại nhân...”

“Ta cần ngươi.” Sơ Tranh sợ Sư Dịch lại nói ra lời gì đó, nhanh chóng vung tay lên: “Không được ta cho phép, ngươi không được phép đi đâu cả, được rồi, đi xuống trước đi.”

Sư Dịch: “...”

Đuổi Sư Dịch đi, Sơ Tranh thở phào.

Tìm một cơ hội...

Sơ Tranh âm thầm nắm tay.

-

Trường Tôn Hành bị đánh thành đầu heo, trong phủ yên tĩnh mấy ngày.

Hôm nay hơn nửa đêm, Sơ Tranh nghe thấy động tĩnh, tối như bưng không nhìn rõ bất cứ thứ gì, Nghênh Hương ngẫu nhiên nửa đêm sẽ vào xem, nhưng động tĩnh này cô quen thuộc, không phải như vậy...

Có người lẻn vào viện tử của cô!

Sơ Tranh nằm không nhúc nhích.

Chắc là Sư Dịch ở bên ngoài, nhưng tận đến khi có người cạy mở cửa phòng cô, Sư Dịch cũng không xuất hiện giải quyết.

Sơ Tranh: “...”

Quả nhiên là không đáng tin mà!

Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình!

Từ cửa phòng còn cách giường của cô một khoảng, ở giữa còn cách một cái bình phong, Sơ Tranh lặng yên không tiếng động đứng dậy, xếp chăn thành hình người, sau đó lách mình đến chỗ tối...

Không đúng, ta trốn làm gì?

Con mẹ nó chứ còn sợ đánh không thắng à?

Sơ Tranh nghĩ như vậy, cầm lấy áo khoác bên cạnh, tiêu sái trùm lên trên người, sau đó trực tiếp vòng qua bình phong đi ra ngoài.

Bên ngoài bình phong, ba bóng đen đang cẩn thận thò vào, Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện sau tấm bình phong, đối phương đều sững sờ.

Đậu má!

Ba người đối phó với một tiểu cô nương yếu đuối như ta, giỏi nha! Coi trọng ta như thế cơ đấy!

Sơ Tranh đảo mắt qua phía bọn họ: “Hơn nửa đêm xông vào khuê phòng người khác, các ngươi thật là không hiểu quy củ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.