Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Từng chữ tách ra Vân Hương đều hiểu, nhưng tổ hợp lại với nhau sao nàng ta lại hoàn toàn nghe không hiểu nhỉ.
Nhưng Vân Hương dù sao cũng là một pháo hôi tận tụy, rất nhanh liền trấn định lại.
“Tại sao không có lực uy hiếp? Nhu tiểu thư được điện hạ sủng ái, ngài ghen ghét...”
“Thì làm sao, Tam điện hạ dám để cho Chân Nhu ngồi vào vị trí này của ta, hay là Tam điện hạ dám nâng phân vị cho Chân Nhu?”
Vân Hương: “...”
Trường Tôn Hành: “...”
Trường Tôn Hành đều không dám.
Lúc trước khi thành hôn, Yến Khâm đã cảnh cáo gã.
Thân là Hoàng tử, bị một thần tử cảnh cáo đã đủ mất mặt.
Nhưng càng mất mặt hơn chính là, gã thật sự không dám...
Trong lòng Vân Hương hoảng đến không được, miễn cưỡng chống đỡ thân thể: “Ngài... Ngài chính là ghen ghét Nhu tiểu thư được điện hạ sủng ái, sợ ngày nào đó Nhu tiểu thư sẽ thay thế ngài. Ngài còn nói...”
Trường Tôn Hành: “Nàng còn nói cái gì?”
Vân Hương rụt cổ lại, sợ xanh mặt lại: “Nói muốn làm cho Nhu tiểu thư chết không yên lành.”
Sắc mặt Trường Tôn Hành trầm xuống, lửa giận càng bay lên ngập trời: “Yến Sơ Tranh, ngươi còn gì để nói nữa không? Ngươi...”
“Tam điện hạ.” Sơ Tranh không nóng không vội kêu một tiếng.
Trường Tôn Hành vốn muốn nổi giận, nhưng đối đầu với ánh mắt bình tĩnh của Sơ Tranh, thế mà cũng yên lặng xuống theo.
“Bây giờ chỉ là lời nói từ một phía của nàng ta, ngươi có chứng cứ khác không? Nếu như không có mà ngươi đã đến đây hưng sư vấn tội, ca ca ta bên kia ngươi định bàn giao thế nào?”
Sơ Tranh cũng không ngại mượn dùng tên tuổi của Yến Khâm.
Dù sao như thế có thể bớt đi cho cô rất nhiều chuyện.
Trường Tôn Hành: “...”
Trường Tôn Hành bên này trừ lời khai của Vân Hương, thì xác thực không có chứng cứ gì khác.
Gã nghe thấy chuyện này có liên quan đến cô, nên lập tức chạy đến gây chuyện, căn bản không suy nghĩ sâu xa.
“Vân Hương đã bị ta đuổi ra khỏi Cẩm Tú Các, chuyện nàng ta làm, không có bất cứ quan hệ gì với ta...”
Vân Hương vội vàng nói: “Hoàng tử phi, lúc trước không phải ngài nói đuổi ta ra là vì làm cho Nhu tiểu thư tin tưởng ta và ngài phát sinh hiềm khích sao?”
Đuôi lông mày Sơ Tranh khẽ nâng lên: “Ngươi chắc chắn?”
Vân Hương quay đầu nhìn Trường Tôn Hành: “Vân Hương không dám nói dối!”
Vân Hương một mực chắc chắn là Sơ Tranh làm ra.
Sơ Tranh bảo Vân Hương lấy thêm chứng cứ ra, thì nàng ta lại nói không ra lời.
Trường Tôn Hành vì Chân Nhu mà tức sùi bọt mép, nhưng gã cũng không ngốc.
Dáng vẻ này của Sơ Tranh nhìn thế nào cũng không giống như hung thủ, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đến quá mức.
Huống chi Sơ Tranh còn lôi Yến Khâm ra làm lá chắn, chuyện này nếu gã qua loa định tội, chỉ sợ đến lúc đó người xui xẻo chính là mình.
“Tra!”
Cuối cùng Trường Tôn Hành nghiến răng nghiến lợi gạt ra mấy chữ.
“Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, hi vọng Hoàng tử phi không nên khinh cử vọng động!”
Trước khi đi Trường Tôn Hành vẫn không quên cảnh cáo Sơ Tranh.
Sơ Tranh lạnh lùng đóng cửa phòng lại, chặn ánh mắt Trường Tôn Hành lại ngoài cửa.
Trường Tôn Hành: “...”
-
Cửa phòng đóng lại, Sơ Tranh chống nạnh thở ra một hơi.
Bên cửa sổ có luồng gió mát thổi qua, sau âm hưởng thoáng qua, huyền y nam tử đứng ở bên cửa sổ, kính cẩn hỏi: “Tiểu thư cần ta đi điều tra một chút không?”
“Không cần.”
Sơ Tranh bất động thanh sắc buông tay chống hông xuống, cự tuyệt Sư Dịch trợ giúp.
Sơ Tranh dừng một chút, lại nhìn Sư Dịch bộ dạng phục tùng rũ mắt xuống, lời nói xoay chuyển: “Ngươi giúp ta đi làm một chuyện.”
“Tiểu thư mời nói.”
Sơ Tranh câu tay, ra hiệu hắn tới.
Sư Dịch bất động: “Tiểu thư, nam nữ hữu biệt, ngài cứ nói như vậy là được rồi.”
“Ngươi sợ cái gì?” Ta cũng không ăn ngươi mà! “Tới đây.”
Sư Dịch: “...”
Sơ Tranh cố gắng tìm lý do chính đáng: “Tai vách mạch rừng.”
Sư Dịch: “Gần đây không có ai, tiểu thư yên tâm.”
Sơ Tranh: “...”
Được thôi!
Ngươi không qua đúng không!
Ta qua!!
Ai bảo ngươi là thẻ người tốt, nhường nhịn ngươi không phải chuyện ta nên làm sao?
Ta nhịn ngươi!
Sơ Tranh an ủi bản thân một trận dưới đáy lòng, nhấc chân đi qua phía Sư Dịch bên kia.
Sư Dịch nắm chặt bội kiếm, lui về sau một bước. Hắn vốn đang đứng ở bên cửa sổ, đằng sau không có bất kỳ đường lui gì, người đã chống vào bệ cửa sổ, gió lướt qua phần gáy hắn, kéo theo tóc đen tản mát, nhẹ nhàng bay lên.
Trong nháy mắt khi nữ tử tới gần, Sư Dịch liền ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, không giống mùi hương của son phấn, mà càng giống như mùi hương trên người con gái hơn.
Tay cầm kiếm của Sư Dịch bởi vì dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên.
“Tiểu thư...”
Sơ Tranh hơi nghiêng người, tiến đến bên tai hắn.
Thân thể Sư Dịch cứng ngắc, không dám động nữa.
Bên tai là hơi thở hơi nóng của cô, theo giọng nói của cô, chậm chạp lăn xuống đáy lòng.
Hắn liếc mắt qua là có thể trông thấy gò má của cô, làn da trắng nõn nhẵn nhụi bóng loáng như ngọc, lông mi dài hơi cong lên, hắt ra một cái bóng nho nhỏ trên mặt.
Tim Sư Dịch khẽ run lên, giống như có dòng điện tinh tế dày đặc vọt khắp toàn thân.
Loại cảm giác này hắn chưa từng có, cũng không biết là đại biểu cho cái gì...
“Hiểu không?
Sư Dịch hoàn hồn, vội vàng cụp mắt xuống: “... Vâng.”
Sơ Tranh lui lại, vung tay lên: “Đi đi.”
Sư Dịch không dám chờ lâu, quay người nhảy từ cửa sổ ra ngoài, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sơ Tranh chống vào bệ cửa sổ, nhìn cây cối hoa cỏ bị gió thổi vang lên tiếng sàn sạt ngoài cửa sổ, giữa lông mày lạnh lùng có một tia mềm mại không dễ dàng phát giác.
-
Vân Hương vốn cho rằng chỉ cần mình xác nhận, chuyện này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, làm sao có thể nghĩ đến, sẽ náo ra chuyện lớn như vậy.
Nàng ta bị giam lại không nói, còn bị thẩm vấn.
Vân Hương vẫn ấn định Sơ Tranh là hung thủ sau màn.
Trong phủ có không ít người đều bị thẩm tra, nhưng đáng tiếc cũng không có đầu mối gì hữu dụng.
“Khụ khụ khụ...”
Vân Hương ôm đầu gối núp trong góc nhà lao, lạnh đến phát run, sắc mặt tái nhợt ánh mắt vô thần, nhìn có mấy phần đáng thương.
Kẹt kẹt ——
Tiếng vang rất nhỏ làm Vân Hương cả kinh hơi run rẩy.
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài, lọt vào trong tầm mắt lại không phải người đến thẩm vấn quen thuộc như thường ngày, mà là một... Nam tử chưa từng thấy bao giờ.
Còn là một nam tử cực kỳ đẹp trai.
Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, nhà tù âm u dường như cũng luân thành bối cảnh.
“Ngươi... Ngươi là ai?” Vân Hương khàn giọng hỏi, cũng không bị khuôn mặt đẹp của nam tử mê hoặc, ngược lại càng thêm sợ hãi.
Trong hoàn cảnh như vậy, đột nhiên xuất hiện một người như thế...
Nam tử không nói chuyện, đi đến trước cửa nhà lao, lấy từ bên hông ra một vật bỏ vào trong phòng giam.
“Muốn người nhà ngươi bình an, thì tốt nhất hãy ăn ngay nói thật.” Giọng nói du dương êm tai lưu chuyển trong phòng giam tĩnh mịch.
Con ngươi Vân Hương co rụt lại.
Đó là đồ của mẹ nàng ta...
Vân Hương giãy dụa đứng lên, bổ nhào vào trước cửa nhà lao: “Ngươi làm gì mẹ ta rồi!?”
Nam tử ôm kiếm đứng ở bên ngoài, từ trên cao nhìn xuống nàng ta: “Chỉ cần ngươi nói thật, mẹ ngươi sẽ không sao cả.”
“Chuyện này không liên quan gì đến mẹ ta, ngươi buông tha cho mẹ ta đi!”
“Mẹ ta không biết gì cả!”
“Có gì thì ngươi cứ hướng đến ta!”
Đối mặt với thỉnh cầu của Vân Hương, nam tử không hề dao động, trước khi có người nghe thấy động tĩnh tiến vào, lặng yên không tiếng động rời khỏi nhà lao.
“Ồn ào cái gì?” Người đi vào thấy Vân Hương như bà điên nắm chặt cửa nhà lao, thì quát lớn một tiếng.
Vân Hương nước mắt nước mũi dàn dụa: “Ta khai, ta khai hết!! Ta muốn gặp điện hạ, ta khai hết!!”
***
Halo, chào mừng đến với quyển 11 ~ ♡