Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1096: Chương 1096: Trường kiếm thiên nhai (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Có thể là dược hiệu phát tác, Minh Tiện rất nhanh liền lâm vào hôn mê.

Trong ngực ôm thật chặt thanh kiếm kia của hắn, giống như sợ người khác cướp đi thanh kiếm kia vậy.

Liên quan tới Minh Tiện, trên giang hồ lời đồn đông đảo.

Nghe nói hắn từng là đệ tử của môn phái nào đó, bởi vì tu luyện ma công, tẩu hỏa nhập ma.

Cũng có người nói, hắn là bởi vì nữ nhân nên mới biến thành thế này.

Phiên bản đông đảo, cũng không biết cái nào là thật, cái nào là giả.

Sau khi Minh Tiện đến Phạm Tiên giáo, người trong giáo, cũng không có ai biết quá khứ của hắn, càng không biết trước kia hắn là hạng người gì.

Chỉ biết hắn rất dữ, mỗi lần xuất hiện không phải mang theo mùi máu tanh, thì chính là toàn thân đầy sát khí, âm u, khiến cho người ta tê cả da đầu.

Người của Phạm Tiên giáo đều sợ hắn.

—— Những giáo chúng gia nhập phía sau thì không sợ, bọn họ rất tôn sùng hắn.

Nhưng Minh Tiện đối với những người kia, chỉ xem như tiểu đệ có thể sai sử, cũng không quan tâm đến sống chết của bọn họ.

Chuyện xấu Minh Tiện từng làm, nói cả ba ngày ba đêm cũng không nói hết.

Giang hồ hận Minh Tiện thấu xương, nhưng kiếm pháp của Minh Tiện rất lợi hại, người bình thường căn bản không gây thương tổn cho hắn được.

Lần này nếu như không phải nguyên chủ hạ độc cho hắn, thì Minh Tiện cũng sẽ không bị bức đến tình trạng như thế.

Nguyên chủ giải thoát rồi.

Nhóc đáng thương yếu ớ bất lực —— ta liền xui xẻo.

Bây giờ phải gánh chịu hậu quả nàng mang đến.

Sơ Tranh chỉnh lý lại những manh mối loạn thất bát tao kia một lần, sau đó dựa vào bên cạnh nghỉ ngơi.

-

Trấn An Khê.

Dòng suối nhỏ trong suốt xuyên qua toàn bộ thị trấn, hai bên trồng cây liễu, hiện tại chính là mùa tơ liễu bay xuống, gió thổi qua, giống như tuyết trắng lộn xộn giương lên.

Gần đây trấn An Khê có một tiểu cô nương đến, trở thành tiêu điểm nghị luận của chúng dân trong trấn.

Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì tiểu cô nương này ra tay xa xỉ.

Vừa đến đã mua xuống trạch viện ở trên trấn mà lâu rồi chưa bán ra được, trạch viện đắt là thứ yếu, chủ yếu là trạch viện kia có quỷ phá.

Nhưng tiểu cô nương kia vào ở nhiều ngày như vậy, cũng không thấy xảy ra chuyện gì.

Mà tiểu cô nương kia không ngừng đổi mới kiến thức về tiền tài cho người dân trấn An Khê.

"Ta nghe nói tiểu cô nương kia ở trong đó một mình đấy."

"Một mình nàng mà dám ở trong nhà quỷ kia?"

"Đúng đấy, hôm qua ta nhìn thấy, tiểu cô nương kia rất xinh đẹp."

"Ta nghe nói hôm qua nàng mua Đức Phúc Lâu?"

"Đúng rồi, hình như là nàng muốn mời chủ bếp của Đức Phúc Lâu, Đức Phúc Lâu không nguyện ý, kết quả nàng mua luôn Đức Phúc Lâu."

"..."

Trong đám người nghị luận ẩn ẩn có tiếng thở hốc vì kinh ngạc.

Trấn An Khê không tính là màu mỡ, nhưng cũng không tính là nghèo khổ.

Người dân ở nơi này cũng được cho là "thường thường bậc trung", nhưng chưa từng thấy ai lắm tiền nhiều của như thế.

Chỉ bởi vì không mời được chủ bếp, mà mua luôn lâu của người ta.

Lúc này người trong cuộc nghị luận của bọn họ, đang đi qua bên cạnh bọn họ, tiến vào một cửa hàng điểm tâm.

"Cô nương muốn mua gì?"

Điếm tiểu nhị lập tức nghênh đón.

Sơ Tranh quét mắt nhìn cửa hàng một vòng, chỉ vào mấy món điểm tâm: "Mỗi thứ lấy một ít."

"Vâng." Điếm tiểu nhị vừa đưa túi cho Sơ Tranh, vừa nhìn cô: "Cô nương nhìn lạ mặt, không phải người của trấn chúng ta à?"

Trấn An Khê bởi vì nguyên nhân đặc thù về địa lý, muốn đến không ít nơi đều phải đi qua trấn An Khê, cho nên trên trấn có rất nhiều người bên ngoài.

"Ừ."

Sơ Tranh đứng ở bên đó, cúi đầu quan sát vật trên tủ, không để tâm đáp một tiếng.

Minh Tiện rất khó hầu hạ, ăn dùng, nếu như không thuận ý của hắn, hắn cũng không phát cáu, nhưng hắn nhất định không cần.

Tình nguyện đói đến không xuống giường được, cũng tuyệt đối không ăn thứ hắn không thích.

Phi thường có cá tính.

... Cái nồi chứ!

Nếu không phải thấy hắn có vết thương, thì mẹ nó đã sớm đập cho hắn chết luôn rồi.

Một đại nam nhân, mà còn màu mè kiểu cách như thế!

"Cô nương, điểm tâm của ngài."

Sơ Tranh lấy ra một miếng vàng lá.

Điếm tiểu nhị hít sâu một hơi: "Cô nương, không cần nhiều như thế..."

"Ồ." Sơ Tranh buông vàng lá xuống, sau đó mang theo điểm tâm rời đi.

Điếm tiểu nhị: "..."

Điếm tiểu nhị hậu tri hậu giác nhớ tới lời đồn đại trên trấn gần đây.

Đây chính là người ngốc nhiều tiền kia?

Sơ Tranh vừa bước ra khỏi cửa tiệm, một bóng người từ bên cạnh xông lại, Sơ Tranh tránh nhanh, không đụng vào cô, nhưng đụng vào cô nương áo lam đằng sau.

Cô nương áo lam bị đâm đến lảo đảo, ngã trên bậc thang, bàn tay da mịn thịt mềm cọ vào bậc thang dẫn đến rách da, giọt máu lập tức chảy ra.

"Thật xin lỗi..."

Đụng người cũng là cô nương, giơ tay liền muốn kéo cô nương áo lam.

Cô nương áo lam hất tay cô nương kia đi, nha hoàn đằng sau đỡ lấy nàng: "Ngươi có biết đi đường không, chạy nhanh như thế đi đầu thai à?"

Cô nương áo lam vênh váo hung hăng, có thể là bởi vì bàn tay đau, nên càng tức giận hơn.

"Không phải ta đã xin lỗi ngươi rồi sao." Cô nương đụng người cũng có tính tình.

"Ta hiếm lạ lời xin lỗi của ngươi chắc?"

Cô nương áo lam phẫn nộ trừng đôi mắt đẹp, nàng giơ tay liền đẩy cô nương đụng người kia.

Đại khái là không nghĩ tới cô nương áo lam sẽ có thao tác này, đối phương sửng sốt một chút, bị cô nương áo lam đẩy đến lảo đảo một cái, ngã xuống sạp hàng bên cạnh.

Bên cạnh là sạp mì hoành thánh, cánh tay cô nương kia trực tiếp đụng vào trên nồi nóng ùng ục sôi trào, nước canh đang sôi sùng sục, hơi nóng nóng hổi đập vào mặt.

"A..."

Cô nương đụng người kinh hô một tiếng, ngã từ sạp hàng bên cạnh xuống đất.

Ả che lấy cánh tay bị bỏng, đau đến cả khuôn mặt cũng thay đổi.

Cô nương áo lam dùng khăn lau lau lòng bàn tay, trên gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười xinh xắn: "Thật xin lỗi nha, không phải ta cố ý đâu."

Sơ Tranh: "..." Đủ hung tàn nha!

Dưới chân Sơ Tranh hơi đổi, chuẩn bị rời đi.

Trong nháy mắt khi cô quay người, đằng sau có âm thanh vang lên.

"Tiểu Phù."

Bước chân Sơ Tranh dừng lại.

Giọng nói này...

Nguyên chủ rất quen thuộc.

Chính là cái tên nội ứng dỗ ngon dỗ ngọt, thề non hẹn biển, lừa gạt nguyên chủ —— Lương Huyên.

Sơ Tranh hơi liếc mắt, nam tử với khuôn mặt được cho là anh tuấn bước nhanh mà đến, dừng lại bên người nữ tử đụng người, giơ tay đỡ ả dậy, mặt mũi tràn đầy khẩn trương và quan tâm.

Quả nhiên là y.

Oan gia ngõ hẹp nha!

"Sư huynh." Triệu Phù ủy khuất kêu một tiếng.

Lương Huyên trấn an Triệu Phù một tiếng, quay đầu tức giận trừng cô nương áo lam.

"Hàn Thê Thê, ngươi khi dễ Tiểu Phù làm gì!"

Triệu Phù nghe thấy cái tên Hàn Thê Thê này, biểu lộ có mấy phần cổ quái.

Lúc đầu ả còn cách Lương Huyên một chút khoảng cách, lúc này lại bỗng nhiên đứng không vững, đổ vào trong ngực Lương Huyên.

Hàn Thê Thê nhíu mày: "A... hóa ra nàng chính là tiểu sư muội của ngươi, thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên xinh xắn động lòng người, là một mỹ nhân."

Lương Huyên tức giận: "Hàn Thê Thê ngươi từng gặp Tiểu Phù rồi, giả vờ không biết cái gì? Ngươi cố ý phải không?"

"Ôi, Lương công tử thật không thể nói đạo lý." Hàn Thê Thê ngữ điệu ngọt mềm, nhưng thần sắc nàng rất lạnh: "Rõ ràng là tiểu sư muội của ngươi đụng vào ta trước."

"Không phải muội cố ý, muội đã nói xin lỗi nàng." Triệu Phù nắm lấy tay áo Lương Huyên, ủy khuất không thôi.

"Tiểu Phù đã xin lỗi ngươi..."

"Ta cũng xin lỗi." Hàn Thê Thê cắt ngang lời y, quay đầu nhìn xung quanh: "Tất cả mọi người đều trông thấy, có phải không."

Cái nhìn này, ma xui quỷ khiến, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh.

Bởi vì cô đứng gần nhất.

Lương Huyên cũng nhìn thấy, biểu lộ đột nhiên biến đổi, có khiếp sợ, có chột dạ, cũng có nghi hoặc...

Dường như không biết sao cô có thể còn sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.