Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1403: Chương 1403: Tướng Môn Quyền Hậu (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tiểu Hoàng Đế cưới vợ là không thể nào cưới vợ, cho nên hậu cung này vẫn phải do Thái Hậu là Sơ Tranh quản.

Sơ Tranh: “...”

Làm người thật khó.

Làm Thái Hậu càng khó hơn.

Quản lý một hậu cung, đủ các loại chuyện chồng chất về chỗ cô.

Cô thượng triều xong, còn phải mở đại hội hậu cung.

Những Thái Hậu khác dựa vào cái gì mà vui chơi giải trí, còn cô lại cực khổ như thế?

Đều là Thái Hậu, chênh lệch đừng lớn như vậy chứ!

Siêu tức giận!

Tận đến khi Vương Giả phát nhiệm vụ cho Sơ Tranh, dùng tiền đuổi những người này đi, chỗ của cô mới yên tĩnh lại.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô xem, có tiền có thể muốn làm gì thì làm. 】

“...”

Bây giờ chỉ muốn ôm lấy mình, không muốn nói chuyện.

Tố Tuyết mang trà lạnh và điểm tâm lên cho Sơ Tranh, nàng cẩn thận quan sát Sơ Tranh một hồi.

“Thái Hậu, gần đây Tuyên quý phi đều chạy đến Y Lan cung...”

Sơ Tranh hữu khí vô lực nâng mí mắt: “Y Lan cung có vàng để nhặt?”

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Tố Tuyết nghĩ nghĩ: “Tuyên quý phi bị Bệ Hạ thu hồi quyền quản lý hậu cung, chắc là ăn năn đấy.”

Dù thế nào cũng phải làm bộ một chút đúng không?

“Ngọc Điệp thế nào rồi??”

“Có thái y chăm sóc, khôi phục rất tốt.” Tố Tuyết nói: “Thái Hậu, mấy vị công chúa kia, ngài định làm thế nào?”

“Ngươi hỏi ta?”

“... Đúng vậy, bây giờ ngài đang quản lý hậu cung.”

“...”

Vô cùng hoài nghi Tiểu Hoàng Đế đang hại ta!

Chuyện này nó không thể tự làm chủ được sao?

Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều cho ra phương án: “Giết chết.”

Một chết trăm xong.

Bớt việc bớt phiền phức.

Tố Tuyết kinh hồn táng đảm nhắc nhở: “Thái Hậu, đó là công chúa.”

Làm sao có thể giết chết.

Không phải chuyện khi sư diệt tổ đại nghịch bất đạo gì, thì mạng của đám công chúa này đều rất vững vàng.

Sơ Tranh suy nghĩ một lát: “Đi tìm mấy bộ kinh Phật để bọn họ chép.”

Trên TV đều diễn như thế.

Tố Tuyết cảm thấy cách trừng phạt này không có vấn đề gì, chuẩn bị đi làm.

Lại nghe Sơ Tranh nói: “Qua mấy ngày cùng nhau đến chỗ ta chép lại, viết sai một từ phạt chép một lần.”

Tố Tuyết: “...”

Tố Tuyết đi chọn mấy bộ kinh Phật, cho người đưa đến cung của từng vị công chúa.

“Thái Hậu, ngài đi đâu thế?”

Tố Tuyết vừa làm xong những chuyện này, thấy Sơ Tranh định đi ra ngoài, vội vàng chạy tới.

“Y Lan cung.”

Đi xem một chút xem có thể gặp được thẻ người tốt của ta không.

Cơ hội ngẫu nhiên gặp gỡ giữa cô và thẻ người tốt ở trong cung quá nhỏ bé.

Phải tự nghĩ cách...

Sầu chết người.

Tố Tuyết chỉ cho là Sơ Tranh đi thăm công chúa Ngọc Điệp, cũng không nghĩ nhiều, cho người mau chóng đi cầm ít đồ tới, mang theo chúng rồi đi theo Sơ Tranh đến Y Lan cung.

Những ngày này Y Lan cung rực rỡ hẳn lên, cung nữ thái giám hầu hạ cũng nhiều hơn.

Sơ Tranh bảo người ta không cần thông báo, cô tự đi vào.

“Dung tướng quân, ngươi đến thăm Ngọc Điệp sao?”

Sơ Tranh từ rất xa trông thấy Tuyên quý phi ngăn cản Dung Thí, tươi cười nói chuyện với hắn.

Dung Thí đưa lưng về phía cô, Sơ Tranh không nhìn thấy nét mặt của hắn.

“Tuyên quý phi, có chuyện gì không?”

“Không có thì không thể nói chuyện với Dung tướng quân sao?”

“Nếu Tuyên quý phi không có chuyện gì, vi thần đi thăm Ngọc Điệp trước.”

“Ôi, ngươi đừng đi mà...”

Dung Thí tránh khỏi Tuyên quý phi, đi vào trong điện.

Tuyên quý phi trừng mắt nhìn bóng lưng Dung Thí, một hồi lâu sau dậm chân, khí thế hung hăng rời đi.

Sơ Tranh ôm cánh tay đứng trên hành lang nhìn.

“Tố Tuyết.”

“Thái Hậu.”

“Có phải Tuyên quý phi muốn cho Tiểu Hoàng Đế đội nón xanh không?”

“Nón xanh?” Tố Tuyết nghe không hiểu lời này, nghi ngờ hỏi: “Tại sao Tuyên quý phi phải cho Bệ Hạ đội nón xanh?”

“Ta làm sao biết.”

Thông đồng đến trước mặt thẻ người tốt của ta!

-

“Biểu ca.”

Dung Thí vừa vào cửa, đôi mắt công chúa Ngọc Điệp hơi sáng lên, mấy bước chạy đến trước mặt Dung Thí.

Dung Thí rũ mắt nhìn nàng: “Không có gì đáng ngại chứ?”

Công chúa Ngọc Điệp lắc đầu: “Không sao.”

Dung Thí “ừ” một tiếng.

“Biểu ca, có phải muội lại gây thêm phiền phức cho huynh không?”

“Ta là biểu ca của muội, chuyện của muội, ta sẽ không mặc kệ.” Giọng nói Dung Thí lãnh đạm, nhưng mang theo lực lượng chắc chắn, làm cho người ta tin phục: “Cô cô không có ở đây, ta sẽ thay bà ấy chăm sóc tốt cho muội. Về sau đừng có chịu đựng một mình nữa.”

Dung Thí đến thăm công chúa Ngọc Điệp mấy lần.

Lần nào công chúa Ngọc Điệp cũng biểu hiện như không có chuyện gì cả.

Hắn phát hiện Y Lan cung có chút vắng vẻ, nhưng công chúa Ngọc Điệp nói nàng thích yên tĩnh, những người kia đều phân phát hết rồi.

Hắn không nghĩ tới, cuộc sống chân chính của nàng lại là như thế này.

Dung Thí thăm công chúa Ngọc Điệp xong, đi từ trong điện ra.

Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở cách đó không xa, cung trang hoa lệ đoan trang lộ ra khí chất thanh nhã lạnh lẽo của cô, làm cho người ta không thể rời mắt.

Dung Thí có chút làm càn quan sát cô mấy lần.

Một hồi lâu sau mới thu tầm mắt lại, hành lễ với Sơ Tranh: “Thái Hậu.”

“Dung tướng quân đến thăm công chúa Ngọc Điệp à?” Sơ Tranh tùy ý phất tay, ra hiệu hắn miễn lễ.

“Vâng.”

Dưới quy củ sâm nghiêm, lễ tiết của Dung Thí không có vấn đề.

“Ngọc Điệp, còn xin Thái Hậu về sau chiếu cố nhiều hơn.”

Số lần hắn tiến cung có hạn, thời gian cũng có hạn chế, tình huống của Ngọc Điệp, không thể lúc nào cũng có thể khống chế được.

Chỉ có người trong cung, mới có thể chăm sóc được Ngọc Điệp.

Mà người trước mặt này, chính là lựa chọn tốt nhất.

Sơ Tranh: “Ta có chỗ tốt gì?”

Dung Thí cho là Sơ Tranh dù không nguyện ý, thì cũng sẽ vì hạn chế thân phận và mặt mũi mà đáp ứng qua loa.

Không nghĩ tới cô sẽ hỏi ra một vấn đề như thế.

Dung Thí trấn định hỏi: “Thái Hậu muốn chỗ tốt gì?”

Sơ Tranh lơ đãng nói: “Ngươi muốn ta trông nom Ngọc Điệp, thì ngươi phải xuất ra lợi thế để ta động lòng, Dung tướng quân, đây là chuyện ngươi nên cân nhắc.”

Dung Thí đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.

Đôi tròng mắt kia trong suốt, đựng đầy ánh sáng lạnh lẽo vắng vẻ.

Dung Thí bỗng nhiên hoảng hốt trong một nháy mắt.

Giống như...

Giống như cái gì?

Suy nghĩ trong đầu Dung Thí giống như bị người ta đột nhiên cắt đứt, làm cách nào cũng không thể nghĩ tiếp được nữa.

Dung Thí rất nhanh đè cảm giác kỳ quái kia xuống.

“Chẳng lẽ đây không phải chức trách của Thái Hậu sao?”

“Đúng thế. Nhưng ta không muốn, ngươi có thể làm gì ta?”

Dung Thí luôn cảm thấy lời này của Sơ Tranh có chút khiêu khích.

Nhưng tiểu cô nương đối diện, vẻ mặt nghiêm túc lại nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ khiêu khích gì.

Tòng quân nhiều năm, trái tim của Dung Thí được ma sát tôi luyện đến chai lì hơn so với người bình thường nhiều.

Đã lâu rồi không có ai có thể làm hắn sinh ra quá nhiều cảm xúc.

Nhưng người trước mặt này...

Khi đối mặt với cô, Dung Thí luôn cảm thấy nỗi lòng khó mà bình lặng được.

“Thái Hậu, nếu như ngài có thể trông nom Ngọc Điệp, thì Dung Thí có thể thay ngài chiếu cố tốt phủ Thái Phó, điều kiện này, Thái Hậu cảm thấy thế nào?”

Phủ Thái Phó...

Ta không cần ngươi chiếu cố.

Sơ Tranh nuốt lại câu nói đã đến bên miệng về, nói: “Coi như công bằng.”

Dung Thí gật đầu: “Vi thần cáo lui.”

Trước bàn dân thiên hạ, Sơ Tranh không tiện ngăn cản.

Dung Thí đi qua bên người cô, khi đi sát qua bên người, hắn tận lực hạ thấp giọng.

“Ngươi có biến hóa rất lớn.”

Đáy lòng Sơ Tranh hơi nghi hoặc.

Trước đây thẻ người tốt quen biết nguyên chủ?

Sao nguyên chủ không nhớ rõ?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng trên mặt lại là một vẻ trấn định: “Ngươi mới nhìn được bao nhiêu, biến hóa của ta cũng không chỉ có điểm này.”

Bước chân của Dung Thí hơi dừng lại, bình tĩnh nhìn cô vài giây

Giây lát, hắn chắp tay, lạnh lùng nói: “Vi thần cáo lui.”

Sơ Tranh sờ lên cằm trầm tư.

Thẻ người tốt nhìn qua rất bình thường nha.

Rốt cuộc là hắc hóa ở chỗ nào rồi?!

Nửa trắng nửa đen thật sự đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.