Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đinh Vũ đưa ngân phiếu cho Sơ Tranh: “Tiểu cô nương, ta thấy ngươi lạ mặt, lần này không so đo với ngươi, đây không phải chỗ mà ngươi có thể tùy tiện giương oai.”
Ai ôi.
Chó mới giương oai nhé!
Đại lão chưa từng giương oai!
Sơ Tranh lạnh mặt, hai ngón tay kẹp lấy ngân phiếu, lần nữa thả nó xuống trước mặt cô nương kia.
Đinh Vũ: “!!”
Đinh Vũ nháy mắt với chó săn, chó săn còn muốn cướp về, Sơ Tranh đột nhiên đá một cước vào người tên kia.
Bởi vì vị trí đá tương đối đặc biệt, người kia kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp ngã xuống đất.
Mấy tên chó săn khác trong nháy mắt lui về phía sau mấy bước.
Đũng quần đều lạnh căm căm.
Người của Đinh Vũ bị đánh, trong nháy mắt bị chọc giận.
“Lên cho ta!”
Cho thể diện mà không cần!
Sơ Tranh: “...”
Bọn họ động thủ trước.
Ta đây là tự vệ.
-
Dung Thí thấy Sơ Tranh động thủ, ngay lập tức xông vào.
Mấy tên chó săn vớ va vớ vẩn kia của Đinh Vũ, sao có thể là đối thủ của Dung Thí, mới mấy chiêu đã bị Dung Thí đánh ngã xuống đất.
Dung Thí giải quyết xong mấy người này, lập tức trở về bên người Sơ Tranh.
“Tiểu thư, không sao chứ?”
Sơ Tranh: “...”
Có sao.
Có chuyện lớn ta muốn nói với ngươi.
Không phải ta bảo ngươi đứng yên đừng nhúc nhích sao?!
Ngươi ra ngoài làm gì!
Ta cần ngươi giúp sao?!
Đinh Vũ không nghĩ tới Sơ Tranh còn có người giúp đỡ, người của mình còn bị treo lên đánh, lúc này sắc mặt khó coi đứng ở bên cạnh.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn về phía gã.
Đinh Vũ không khỏi run rẩy, có một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trán.
Cả người đều cảm thấy lạnh căm căm.
“Ngươi... Ngươi ngươi các ngươi, các ngươi chờ đó cho ta!”
Đinh Vũ hô xong câu này, đẩy đám người ra chạy biến.
Lũ chó săn trên đất thấy chủ tử của mình chạy, cũng mau chóng đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã rời đi.
Đinh Vũ chạy, đại bộ phận quần chúng vây xem đều cười trên nỗi đau của người khác.
Ác bá này hôm nay đá trúng tấm ván sắt rồi.
Nhưng cũng có người nhắc nhở Sơ Tranh.
“Tiểu cô nương à, các ngươi đi nhanh lên đi, Đinh Vũ kia chắc chắn đang trở về gọi người đấy.”
“Đúng thế, mau rời khỏi chỗ này đi.”
Sơ Tranh biểu thị không sao, bảo mọi người tản ra.
Chính chủ người ta đã không lo lắng, mọi người nói hai câu, cũng giải tán.
“Cảm ơn, cảm ơn các ngươi.”
Cô nương kia cảm kích dập đầu với Sơ Tranh.
“...”
Khẩu thị tâm phi!
Sơ Tranh ngược lại cũng không để ý lắm.
Cô quen rồi.
Thật sự đã quen rồi.
Sơ Tranh nhìn Dung Thí một chút: “Đi.”
“Cô nương...” Cô nương kia nhu nhu nhược nhược gọi cô lại: “Chờ ta sắp xếp cho phụ thân xong, sẽ lập tức đi tìm ngài, ta phải đi đâu tìm ngài?”
“Không cần.” Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm.
“Như vậy sao được...”
“Ta nói không cần là không cần.”
Sơ Tranh dẫn Dung Thí rời đi.
Tận đến khi Sơ Tranh đi ra được hơn trăm mét, giọng nói của Vương Giả mới chậm rãi vang lên.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Sơ Tranh: “...”
Vương bát đản, tốc độ đường truyền của mi không tốt sao?
【...】
-
Đi ra được một khoảng cách, tụ hợp với tiểu hoàng đế.
“Mẫu... Nương, người thật lợi hại!”
Chuyện vừa rồi, tiểu hoàng đế đều nhìn thấy.
Người phía sau đều do Dung Thí giải quyết, nhưng phía trước lúc Sơ Tranh động thủ, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
“Ừ.”
“Người có thể dạy ta không?” Tiểu hoàng đế nói: “Ta cũng muốn trở nên lợi hại như vậy.”
Sơ Tranh liếc cậu một cái: “Nghiêm túc phê sổ con đi.”
Tiểu hoàng đế: “...”
Tiểu hoàng đế phiền muộn không nói.
Nhưng mà bé con nha, lực chú ý rất nhanh liền bị mấy thứ đồ chơi cổ quái kỳ lạ trên đường hấp dẫn.
Tố Tuyết mang theo tiểu hoàng đế đi xem khắp nơi.
Dung Thí đi bên cạnh Sơ Tranh.
Hắn nhìn Sơ Tranh một hồi lâu, hạ giọng nói: “Thân thủ của ngài không tệ.”
“Cũng tạm.” Sơ Tranh rất khiêm nhường.
“Nhưng mà thần nhớ kỹ, ngài chưa từng học bất cứ võ thuật gì.”
“...”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Sơ Tranh nghiêng đầu: “Ngươi biết ta?”
Sao nguyên chủ lại không nhớ rõ từng quen biết hắn chứ?
Ánh mắt Dung Thí đối đầu với cô, cũng không dời đi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn mấy giây.
Dung Thí cụp mi xuống, nhàn nhạt nói: “Nếu như ngài không tiến cung, thì ngài bây giờ... Là vị hôn thê của thần.”
Sơ Tranh: “...”
-
Tiểu hoàng đế chơi quá muộn, trở về quá nguy hiểm, cho nên đành ở lại nơi này.
Có lẽ Dung Thí truyền tin tức cho bên kia, Sơ Tranh cũng không cản hắn.
Qua đêm không về, nếu không truyền tin tức, thì sơn trang nghỉ mát bên kia còn không phải điên lên rồi sao.
Chờ sau khi trở về phòng mình, Sơ Tranh gọi Tố Tuyết đến.
“Trước khi ta tiến cung đã từng có hôn ước?”
Tố Tuyết lơ ngơ lắc đầu: “Chắc là không có, nô tỳ chưa từng nghe Thái Phó đại nhân đề cập về chuyện này.”
Nguyên chủ không biết, Tố Tuyết cùng nàng lớn lên cũng không biết.
Vậy hôn ước này là gì?
Sơ Tranh bảo Tố Tuyết đi nghỉ ngơi trước, cô kiểm tra lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ một lần.
Nhưng thật sự không có một chút quan hệ nào với Dung Thí.
Đau đầu.
Sơ Tranh quyết định...
Đến hỏi người trong cuộc.
-
Dung Thí ngồi trong phòng lau thanh kiếm kia của hắn, Đình Ảnh đứng ở bên cạnh, lặng im không nói.
Cốc cốc...
Đình Ảnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
“Tướng quân...”
Đình Ảnh không nhúc nhích, thấp giọng gọi Dung Thí.
Dung Thí buông khăn xuống, thân kiếm sáng lấp lóa, hắn xách theo kiếm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Cửa sổ đồng thời bị người mở ra từ bên ngoài.
Trong chớp nhoáng, trường kiếm đâm ra phía bên ngoài.
Người bên ngoài không nghĩ tới thứ nghênh đón mình là vũ khí như vậy, cánh tay nắm lấy bệ cửa sổ nhẹ buông ra, thân thể ngã về phía sau.
Động tác của cô cực nhanh ôm lấy bên cạnh, lúc này mới không rơi xuống.
Sơ Tranh tức giận: “Dung tướng quân, mưu sát Thái Hậu là tử tội.”
“Thái Hậu?”
Dung Thí thấy rõ người, kiếm khẽ chuyển, để ở sau lưng.
Hắn làm sao có thể ngờ tới, hơn nửa đêm Thái Hậu sẽ bò cửa sổ vào phòng hắn chứ!
Sơ Tranh bò từ ngoài cửa sổ vào, cô vừa muốn nói chuyện, thấy trong phòng hắn còn có người.
Đình Ảnh đang trợn mắt há mồm nhìn Sơ Tranh, hiển nhiên cũng bị khiếp sợ.
“... Người này có cần diệt khẩu không?” Sơ Tranh nhìn Đình Ảnh.
Thái hậu hơn nửa đêm bò cửa sổ phòng tướng quân, truyền đi là xong luôn đó!
Đình Ảnh: “...”
Không biết vì sao mình lại sắp bị diệt khẩu.
“Người của ta.” Dung Thí thấp giọng nói: “Ngài làm gì vậy?”
Nghe vậy, ánh mắt Sơ Tranh dịch chuyển khỏi người Đình Ảnh: “Có chút việc hỏi ngươi.”
Đình Ảnh rất thức thời rời phòng, Dung Thí đóng cửa sổ lại.
Hắn quay người nhìn Sơ Tranh đã phối hợp ngồi xuống: “Thái hậu có chuyện gì mà cần phải hỏi vào lúc này.”
Sơ Tranh cũng không quanh co lòng vòng: “Ngươi nói nếu ta không tiến cung, thì bây giờ ta chính là vị hôn thê của ngươi?”
Động tác của Dung Thí ngừng lại, ánh mắt thu lại, hồi lâu sau hắn nói: “Trước đó là thần hồ ngôn loạn ngữ, Thái Hậu thứ tội.”
Hồ ngôn loạn ngữ?
Hồ ngôn loạn ngữ với Thái Hậu một nước, sợ là ngươi điên rồi thì có!
Sơ Tranh: “Lúc trước ta và ngươi có hôn ước?”
Cánh tay buông thõng của Dung Thí siết thật chặt: “Thái Hậu, không có chuyện này, ngài nói cẩn thận.”
“Dung Thí.” Sơ Tranh gọi cả tên họ hắn, có chút không kiên nhẫn: “Lời là ngươi nói, bây giờ ngươi lại phủ nhận là có ý gì?”
“Chẳng lẽ người phủ nhận trước không phải Thái Hậu ngài sao?”
Lời này Dung Thí nói hơi gấp.
Nói xong biểu cảm của hắn hơi cứng đờ, cánh môi nhúc nhích hai lần, cuối cùng vẫn không nói ra câu gì khác.
“Ta phủ nhận cái gì?” Sơ Tranh không hiểu.
Dung Thí hít sâu một hơi: “Hôn ước của ta và ngươi.”
Sơ Tranh: “Ta căn bản không biết.”
“... Ngươi... Không biết?”