Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh không biết Tiểu Hoàng Đế vậy mà còn có thể nhớ kỹ lời phụ hoàng mình.
Cô có thể nói gì đây?
Loại tình huống này đương nhiên là ——
“Cố lên.”
Ai gia chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.
Loại chuyện quốc gia đại sự này, ngươi là một Hoàng Đế thành thục, có thể tự mình giải quyết.
Tiểu Hoàng Đế: “...”
-
Sơ Tranh vừa trở lại sơn trang nghỉ mát, thì có người tới nói xảy ra chuyện rồi.
Công chúa Ngọc Điệp bị ong vò vẽ đốt.
Thái y chẩn trị qua, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là mặt sưng phù lên giống như đầu heo.
Cung nữ thiếp thân của công chúa Ngọc Điệp là Chi Nhi, bởi vì che chở cho công chúa Ngọc Điệp, nên bị thương nghiêm trọng hơn công chúa Ngọc Điệp nhiều.
Sơ Tranh đau đầu: “Đang êm đẹp, sao lại bị ong vò vẽ đốt?”
Cô chỉ ra ngoài có một ngày!
Sao lại xảy ra chuyện!!
Cô đã nói với tiểu nha đầu kia mấy lần, ai gọi cũng không được phép rời khỏi tẩm cung!
Nàng xem lời mình nói như gió thoảng bên tai à!
“Chuyện này...”
Các cung nữ dường như không dám nói.
Sơ Tranh đập bàn một cái, lạnh lùng nói: “Nói.”
Các cung nữ bịch bịch quỳ xuống, một người trong đó run rẩy trả lời: “Là... Là Tam công chúa mời công chúa ra ngoài, chúng nô tì cũng không biết phát sinh chuyện gì, khi đưa về, công chúa... Công chúa đã như vậy.”
Tam công chúa...
Lại là ả.
Mấy đứa trẻ trâu này quá ít chuyện làm rồi phải không.
Cả ngày bày ra trò xấu.
Bây giờ đã sắp xảy ra án mạng.
“Ta bảo các ngươi trông coi nàng, không cho phép nàng ra ngoài, các ngươi trông coi người kiểu gì thế hả?”
“Bẩm Thái Hậu, Là... Là Tam công chúa...”
Tính tình của Tam công chúa từ trước đến nay vẫn rất hung hăng.
Mắng cung nữ thái giám là chuyện thường xuyên xảy ra.
“Các ngươi nghe nàng hay là nghe ta?”
“...”
Các cung nữ không dám lên tiếng, run lẩy bẩy quỳ ở đó.
Bây giờ nói gì cũng vô dụng, Sơ Tranh bảo bọn họ tự đi lĩnh phạt.
Cô đứng dậy đi đến phòng trong, y nữ đang dựa theo lời thái y nói, dùng thuốc cao bôi lên chỗ bị ong vò vẽ đốt cho công chúa Ngọc Điệp.
“Thái Hậu...”
Sơ Tranh khoát khoát tay, ra hiệu bọn họ không cần để ý đến mình.
Thế này bảo ta bàn giao với thẻ người tốt kiểu gì đây?
-
Dung Thí nhận được tin tức chạy đến, đã là chạng vạng tối.
Những người còn lại trong điện đều lui ra ngoài, chỉ còn lại Sơ Tranh và Tố Tuyết.
Dung Thí mang theo đầy người sát khí tiêu điều tiến vào, hắn nhìn Sơ Tranh một chút, khom người hành lễ, không nhẹ không nặng gọi cô: “Thái Hậu.”
Mi tâm Sơ Tranh nhảy lên.
Bình tĩnh bình tĩnh.
Thẻ người tốt náo với ta, ta nên đánh gãy chân nhốt lại mới tốt, hay là đánh gãy chân nhốt lại mới tốt đây!!
Sơ Tranh ổn định tâm tình: “Tố Tuyết, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Tố Tuyết rời khỏi phòng trong.
Dung Thí đi đến trước giường, cách sa mỏng, nhìn người bên trong.
Mặt mày công chúa Ngọc Điệp đã sắp không nhìn ra hình dạng ban đầu nữa.
Sưng đến không còn hình dáng.
“Nàng sao rồi?” Dung Thí trầm giọng hỏi.
“Thái y nói không nguy hiểm đến tính mạng.” Sơ Tranh nói.
“Mặt không sao chứ? Có thể để lại di chứng gì không?”
“Tiêu sưng là tốt thôi.”
Dung Thí nhìn một lúc, xoay người lại.
“Thái Hậu có biết là ai làm không?”
“Dung Thí, chuyện này ta sẽ xử lý.”
“Thái Hậu, vi thần chỉ muốn biết.” Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.
Sơ Tranh trầm mặc vài giây: “Tam công chúa.”
Dung Thí hành lễ cáo lui: “Vi thần không nên ở lâu, xin được cáo lui trước.”
Dung Thí vừa bước ra khỏi phòng trong, cổ tay bị người giữ chặt, sau đó cả người bị đè lên trên tường, thân thể nhỏ xinh của cô gái đè lên.
Cảm nhận được nhiệt độ không thuộc về mình, thân thể không khỏi trở nên cứng ngắc.
Người đè hắn lại, khí lực lớn đến mức dường như hắn không thể tránh thoát được.
Trên gương mặt đẹp trai của Dung Thí hiện lên một chút hoảng hốt.
“Thái hậu, đây là trong cung, ngài muốn làm gì?”
“Yên tâm, sẽ không ai vào đây.” Sơ Tranh đè ép hắn: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng làm loạn, ngươi cũng biết, đây là trong cung.”
Dung Thí từ bỏ giãy dụa, hắn đè thấp thanh âm: “Thái Hậu, chuyện từng làm, dù sao cũng phải trả giá đắt.”
“Ngươi quan tâm nàng như vậy?”
Giọng điệu Sơ Tranh có chút không đúng, Dung Thí khẽ nhíu mày.
“Nàng là thân nhân duy nhất của ta.”
“Dung gia...” Nhiều người như vậy, đều là người chết?
Sắc mặt Dung Thí trong nháy mắt trở nên khó coi: “Ta không có quan hệ gì với bọn họ.”
Dung Thí tránh khỏi Sơ Tranh, lui đến khoảng cách an toàn.
“Vi thần cáo lui.”
Dung Thí nhanh chóng rời đi, giọng nói của Tố Tuyết từ bên ngoài truyền vào.
Đầu ngón tay Sơ Tranh vân vê một hồi, gọi Tố Tuyết đến.
“Quan hệ của Dung tướng quân và Dung gia không tốt?”
Tố Tuyết không hiểu Thái Hậu nhà mình sao lại quan tâm đến Dung tướng quân như vậy.
Nàng cẩn thận nói: “Nô tỳ không rõ... Nô tỳ đi nghe ngóng xem nhé?”
Không nghe nói Dung tướng quân và Dung gia không hợp mà?
Ngược lại bởi vì Dung tướng quân, địa vị cũng Dung gia cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên.
Công chúa Ngọc Điệp ở một mình trong cung, nếu như Dung gia nói một câu, quan tâm nhiều hơn một chút, thì công chúa Ngọc Điệp cũng sẽ không sống cuộc sống như vậy.
Sơ Tranh bảo Tố Tuyết đi nghe ngóng chuyện này xem.
-
Ngày hôm sau công chúa Ngọc Điệp tỉnh lại.
Tam công chúa tới gọi nàng đi ra ngoài chơi, công chúa Ngọc Điệp vẫn luôn bị các nàng ức hiếp, đối diện với mấy người này, đều quen cúi đầu thuận theo.
Nhưng mà không nghĩ tới, đám người Tam công chúa lại ác độc như thế.
Cố ý tạt nước mật ong lên người nàng.
“Ta đã dặn dò ngươi, không cho phép ra đi, vì sao ngươi không nghe lời ta?”
“Mẫu hậu... Thật xin lỗi.”
Công chúa Ngọc Điệp nhỏ giọng xin lỗi.
Nàng cúi đầu không dám nhìn Sơ Tranh.
Nàng cũng không muốn ra ngoài.
Nhưng Tam công chúa muốn chỉnh mình, sẽ luôn có cách.
Nàng trốn được lần đầu tiên, nhưng không trốn khỏi lần bốn lần năm.
“Thái Hậu, Thái Hậu...” Cung nữ vô cùng lo lắng chạy vào: “Chi Nhi... Chi Nhi không được.”
“Cái gì, ngươi nói cái gì?”
Công chúa Ngọc Điệp giãy dụa xuống đất.
“Chi Nhi sao rồi?”
“Chi Nhi...”
Công chúa Ngọc Điệp đến giày cũng không kịp đi, lảo đảo nghiêng ngã chạy ra ngoài.
Trong phòng Chi Nhi, thái y dồn dập lắc đầu.
Công chúa Ngọc Điệp đột nhiên xông tới, dọa đến người trong phòng cũng luống cuống theo.
“Công chúa Ngọc Điệp...”
“Công chúa...”
Công chúa Ngọc Điệp đẩy người ngăn cản mình ra: “Chi Nhi.”
Công chúa Ngọc Điệp bổ nhào vào bên giường.
Người ở phía trên đã không còn hô hấp.
“Chi Nhi!!”
-
Chi Nhi chết rồi.
Công chúa Ngọc Điệp bị đốt, có thể chỉ là vết thương nhẹ.
Nhưng Chi Nhi che chở cho nàng, bị thương nghiêm trọng hơn nàng nhiều.
Ở vào tình thế như vậy, thái y căn bản không có cách nào cứu sống nàng được.
Sơ Tranh không tiến vào, chỉ đứng ở bên ngoài.
Nghe tiếng la khóc đến tê tâm phế liệt của công chúa Ngọc Điệp.
Không biết qua bao lâu, công chúa Ngọc Điệp đột nhiên vọt ra, đi chân trần quỳ xuống trước mặt Sơ Tranh.
“Xin mẫu hậu làm chủ cho nhi thần.”
“Đưa công chúa trở về phòng trước đi.”
“Mẫu hậu.” Công chúa Ngọc Điệp nắm lấy váy Sơ Tranh, từng chữ chứa đầy hận ý: “Xin ngài hãy chủ trì công đạo cho nhi thần.”
Sơ Tranh đỡ nàng đứng lên, giao nàng cho người bên cạnh, ngữ điệu vẫn hoàn toàn lãnh đạm như trước đây: “Đưa công chúa trở về phòng.”
“Mẫu hậu...”
“Mẫu hậu!!”
Sơ Tranh cho đám người tản ra, giơ tay xoa xoa mi tâm.
“Thái Hậu, chuyện này, ngài định làm thế nào?” Tố Tuyết đỡ Sơ Tranh trở về: “Nhà ngoại của Tam công chúa là phủ Bá An Hầu...”
Trong tay phủ Bá An Hầu có thực quyền.
Cho dù mẫu phi của Tam công chúa không còn, chỉ cần phủ Bá An Hầu đứng vững không ngã, thì Tam công chúa sẽ không có việc gì.
Sơ Tranh: “...”
Phiền phức.