Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Nghĩ thông suốt cái gì?”
Nữ tử ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, chậm rãi hỏi ra tiếng.
Ánh mắt Nhiếp Chính Vương không chút che giấu dò xét cô: “Thái Hậu, ngươi biết bản vương đang nói gì.”
Sơ Tranh không nói lời nào.
Con ngươi thanh lãnh bình tĩnh nhìn gã.
Nhiếp Chính Vương đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, bỗng dưng có kinh ngạc trong một nháy mắt.
Thời gian dài như vậy, mỗi lần nàng nhìn thấy mình, không phải né tránh thì chính là e ngại, có bao giờ dùng ánh mắt như thế nhìn mình đâu?
Nhưng mà...
Đôi mắt Nhiếp Chính Vương hơi nheo lại.
“Thái Hậu, hôm nay Bệ Hạ rất vui vẻ, có lẽ không có thời gian quan tâm ngươi, ngươi nói...”
Nhiếp Chính Vương cố ý kéo dài âm, trong mắt cất giấu nguy hiểm và cảm xúc tối nghĩa.
“Cho nên?” Sơ Tranh trấn định hỏi lại.
“Cho nên...” Nhiếp Chính Vương đi qua phía Sơ Tranh, khóe miệng ngậm lấy ba phần ý cười: “Thái Hậu, chi bằng ngươi thức thời một chút.”
Sơ Tranh chậm rãi đứng lên, giữa lông mày lan tràn lãnh ý: “Nhiếp Chính Vương làm mẫu cho ta xem, như thế nào gọi là thức thời.”
Lông mày Nhiếp Chính Vương nhẹ chau lại.
Nha đầu này xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ cho rằng giả bộ ra loại khí thế này, là có thể hù được mình?
Vậy thì cũng không khỏi quá ngây thơ rồi.
Nhưng mà...
Có thể trong thời gian ngắn như vậy, bộc phát ra loại khí thế này, cũng làm khó cho nàng rồi.
Nhiếp Chính Vương nhướn mày, nhẹ giọng dỗ dành: “Nếu ngươi nghe theo lời ta nói, ta cam đoan, ngươi muốn cái gì, sẽ có cái đó.”
“...”
Ôi.
Ngươi còn thật lợi hại nha!
“Thái Hậu, thế nào?”
Sơ Tranh bóp cổ tay: “Chẳng thế nào cả.”
Nhiếp Chính Vương đã quen bị cự tuyệt, cho nên cũng không tức giận, ngược lại giống như bất đắc dĩ lắc đầu: “Tính tình này của ngươi sao mà quật cường như vậy. Ngươi nhìn xem triều đình bây giờ, ngươi cảm thấy đối nghịch với bản vương, sẽ có kết cục tốt sao?”
“Đối nghịch với ta cũng không có kết cục tốt.”
Lời phía sau của Nhiếp Chính Vương, bị câu này của Sơ Tranh làm nghẹn lại.
Nhiếp Chính Vương giống như không nghe rõ: “Thái Hậu nói cái gì?”
Sơ Tranh lặng lẽ nhìn gã, từng chữ lạnh buốt: “Lỗ tai ngươi không dùng được?” Nghe một lời thôi mà cũng nghe không rõ, con chó điên này không được nha!
“...”
Đáy lòng Nhiếp Chính Vương đột nhiên cuồng loạn mấy lần.
Một cỗ khí lạnh chui từ lòng bàn chân lên trên trán, da đầu bỗng nhiên tê dại.
Trước mặt gã chỉ là một nha đầu mà thôi...
Gã đang sợ cái gì?
Nhiếp Chính Vương nghĩ như vậy, những cảm giác loạn thất bát tao vừa rồi, trong nháy mắt rút khỏi thân thể.
“Thái Hậu ngươi...”
-
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược lại đầu tiên ở vị diện này, đang load... 】
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh nhìn Nhiếp Chính Vương hoàn hảo không chút tổn hại trước mặt, khóe miệng khẽ run rẩy, nhỏ bé đến không thể nhận ra.
Không giết được đúng không!
Không sao.
Ta còn có phương án khác.
“Thái Hậu, ngươi cảm thấy trong cung này, còn có ai có thể bảo vệ ngươi?” Nhiếp Chính Vương tự tin chắp tay đứng trước mặt Sơ Tranh, hoàn toàn không biết ở phương diện của Sơ Tranh, gã đã treo một lần.
Sơ Tranh ném dao trong tay áo về không gian, thuận miệng đáp một câu.
“Ta.”
Ta đường đường là một đại lão, không cần người khác bảo vệ!
Đương nhiên là chính ta bảo vệ mình!
Bằng không thì mặt mũi đại lão biết đặt ở đâu!
“Cái gì?”
Sơ Tranh chỉ nói một chữ, Nhiếp Chính Vương không nghe rõ lắm.
Sơ • Thái Hậu • Tranh đường đường chính chính gọi gã: “Nhiếp Chính Vương.”
Nhiếp Chính Vương nhíu mày: “Ừ?”
Sơ Tranh giơ tay, đầu ngón tay trắng như bạch ngọc từ trong tay áo nhô ra, ánh mắt Nhiếp Chính Vương di động theo ngón tay cô.
Toàn bộ tay đều đã nhô ra khỏi tay áo, lộ ra cổ tay tinh tế trắng như tuyết.
Đôi mắt Nhiếp Chính Vương chậm chạp nheo lại, muốn thuận theo cổ tay, trông thấy nhiều phong quang hơn.
Nhưng mà tầng tầng lớp lớp y phục, ngăn trở ánh mắt gã.
Ngay khi Nhiếp Chính Vương nghĩ đến dưới lớp y phục kia, là phong quang cỡ nào, trước mắt đột nhiên nhoáng một cái, mắt hoa lên như trời đất quay cuồng.
Gã còn chưa biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, ý thức đã lâm vào trong bóng tối.
Sơ Tranh đạp một cước vào người Nhiếp Chính Vương ngã dưới đất.
Không đánh chết ngươi, ta còn không chỉnh chết ngươi sao?!
Sơ Tranh khom người kéo Nhiếp Chính Vương, dù đã thay đổi cung trang phức tạp kia, nhưng y phục mặc bây giờ bây giờ cũng là áo váy tầng tầng lớp lớp, ống tay rộng lớn.
Sơ Tranh tùy ý ném người đi, tùy tiện xắn tay áo lên, sau đó túm lấy Nhiếp Chính Vương rời đi từ cửa sổ.
Nhiếp Chính Vương cao cả hơn 1m8, đối với một tiểu thư khuê các xách cái rổ nhỏ cũng cảm thấy mệt mỏi như nguyên chủ mà nói, quả thực là một việc tiêu hao thể lực.
Sơ Tranh dùng ngân tuyến túm lấy, vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Chứ đừng nói là còn phải tránh né cấm quân tuần tra và bọn cung nữ thái giám trong cung.
Nếu mà để bọn họ trông thấy, Thái Hậu kéo lấy Nhiếp Chính Vương như thế, còn không phải bị dọa cho điên luôn à?
Nhiếp Chính Vương kéo lê trên mặt đất đập đến “bịch bịch”, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vết máu để lại trên mặt.
Vất vả lắm Sơ Tranh mới lôi được người đến con đường mà triều thần dự tiệc rời đi nhất định phải đi qua.
Lúc này là ban đêm, tối như bưng, tất cả mọi người còn đang ở trên yến hội, lúc này trên con đường này không có bất kỳ ai.
Sơ Tranh thăm dò quan sát trước, sau khi chọn được một nơi, lột sạch sành sanh Nhiếp Chính Vương, rồi kéo ra ngoài treo lên trên cây.
Đầu Nhiếp Chính Vương hướng xuống phía dưới, lúc này giống như một con cá muối, đang lắc lư theo gió.
Sơ Tranh lấy một cái bút từ trong không gian ra, chậm rãi viết chữ lên trên lưng và trước ngực.
“Khụ...”
Trong bóng tối có người nhẹ giọng ho khan, tiếp theo là tiếng trò chuyện và tiếng bước chân của triều thần.
Sơ Tranh viết xong nét cuối cùng, thu đồ lại, lách vào trong lùm cây bên cạnh.
Sơ Tranh từ rất xa trông thấy có một đám người, được bọn thái giám xách theo đèn trong cung đình dẫn đi về phía bên này.
Đám người kia đi đến nơi treo Nhiếp Chính Vương, từ rất xa trông thấy thứ gì đó đang lắc lư, trong nháy mắt vang lên tiếng kêu kinh hoảng.
“Đó... Là thứ gì?”
“Là người hay ma!”
“Đi qua xem một chút...”
Bọn thái giám không có nhân quyền, cho dù sợ hãi, lúc này cũng phải căng da đầu đi xem.
Đèn cung đình cách rất gần, ánh sáng sáng ngời soi sáng “thứ” kia, một gương mặt quen thuộc, xuất hiện trong tầm mắt thái giám.
“Nhiếp... Nhiếp Chính Vương! Là Nhiếp Chính Vương!”
Thái giám chỉ vào hét to một tiếng.
Triều thần đằng sau nghe xong, có mấy người cấp tốc tiến lên.
“Nhiếp Chính Vương?”
“Còn sống.”
“Mau, mau thả người xuống.”
Sơ Tranh thắt nút không dễ cởi, giày vò nửa ngày cũng không mở ra được.
Có người lấy đao chém dây thừng, kết quả trình độ rắn chắc của dây thừng cũng nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Triều thần rời cung càng ngày càng nhiều, rất nhanh đều bị chặn lại ở chỗ này.
Tất cả triều thần đều biết, Nhiếp Chính Vương không biết bị ai lột sạch, treo ở đây.
Phía sau lưng và trước ngực đều viết chữ ——
Ta vô sỉ.
Ta ti tiện.
Nhiếp Chính Vương bị hành hạ như thế mà cũng không tỉnh lại, mọi người bèn nghĩ, hay là nhanh chóng rửa sạch chữ viết trên người đi, miễn cho Nhiếp Chính Vương trông thấy.
Đồng lõa?
Không!
Bọn họ là đang giúp mình.
Nếu như Nhiếp Chính Vương biết bọn họ đều nhìn thấy, vậy thì bọn họ cũng không gánh nổi.
Nhưng mà chữ kia cũng không rửa sạch được, giống như sinh trưởng trên da vậy.
Một đám triều thần gấp đến độ muốn khóc.
Sơ Tranh trốn sau bụi cây, thâm tàng bất lộ.
Vất vả lắm mới viết lên được, sao có thể dễ dàng bị rửa đi như vậy!
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
“Chuyện này là ai làm?”
“Không biết... Lá gan này cũng quá lớn rồi.”
“Đây mà gọi là to gan sao? Đây là tìm chết.”
“Đáng tiếc...”
“Suỵt! Đừng nói lung tung!”