Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Quang can tư lệnh, khi Cấm Vệ quân tới cửa bắt người, còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên cầm vũ khí nổi dậy tạo phản không.
Nhân chứng vật chứng, một mạch lắc lư trước mặt Nhiếp Chính Vương.
Những chứng cứ kia làm Nhiếp Chính Vương nhìn đến xém tin luôn.
Nhưng gã chưa từng làm mà!!
Nhiếp Chính Vương hết đường chối cãi, bị đánh vào đại lao.
Chuyện này không phong tỏa tin tức, rất nhanh bách tính Hoàng Thành đều biết chuyện Nhiếp Chính Vương có ý đồ tạo phản.
Tạo phản, loại vận động này, từ cổ chí kim, đều là trọng tội liên luỵ cửu tộc.
Nhiếp Chính Vương là thành viên hoàng thất, liên luỵ cửu tộc vậy thì Tiểu Hoàng Đế cũng phải gặp nạn, cho nên liên luỵ cửu tộc là không thể nào, nhưng chém đầu cả nhà thì chạy không thoát.
Nhiếp Chính Vương: “...”
Ta không làm gì cả!!!
Nhiếp Chính Vương cả ngày ở trong phòng giam kêu oan uổng.
Nhưng không một ai để ý tới gã.
Tâm phúc của gã ngược lại đã thiết kế nghĩ cách cứu viện, nhưng đáng tiếc còn chưa tới gần nhà giam, thì đã bị người ta phát hiện ra.
Tâm phúc hao tổn không ít, mà ngay cả lông tóc Nhiếp Chính Vương cũng không nhìn thấy được.
【...】 Có một tiểu tỷ tỷ không chăm chú phá sản, cả ngày đều nghĩ xem làm sao cạo chết người khác thì nên làm gì bây giờ.
-
“Thái Hậu, đây là thư Nhiếp Chính Vương cho người đưa tới.”
“...”
Nhiếp Chính Vương này sao mà mãi không chịu yên tĩnh lại chứ!
Cũng đã sắp phải lĩnh cơm hộp offline rồi!
“Không xem.”
Sơ Tranh bảo Tố Tuyết trực tiếp đốt đi.
Tố Tuyết: “...”
Tố Tuyết cầm thư ra ngoài, ở bên ngoài đụng phải Dung Thí.
“Dung tướng quân.”
Ánh mắt Dung Thí dừng lại chốc lát trên thư trong tay Tố Tuyết, khẽ gật đầu, sau khi để Tố Tuyết đi thông báo mới đi vào.
Tố Tuyết đóng cửa điện lại, tâm tình phức tạp tự canh giữ ở cửa ra vào.
“Sao chàng lại tới đây?”
Gần đây Dung Thí bận rộn nhiều việc, cơ bản không có thời gian đến chỗ cô.
“Chuyện của Nhiếp Chính Vương bên kia đã gần xong rồi... Bệ Hạ đã định ra thời gian, vi thần không có việc gì, đến thăm Thái Hậu.”
Dung Thí nói đâu ra đấy.
Sơ Tranh thật lòng hỏi: “Nhớ ta?”
“...”
Dung Thí hơi ngập ngừng.
Giây lát, hắn mới “ừ” một tiếng.
Sơ Tranh ra hiệu hắn ngồi: “Người bên phe Nhiếp Chính Vương, đều là chàng xúi giục? Chàng muốn làm gì?”
Dung Thí xém chút không ngồi vững vàng được.
Hắn không dám xuống ngồi nữa, bàn tay chống lên bàn: “Nàng nói cái gì?”
Sơ Tranh lặp lại một lần: “Chàng muốn làm gì?”
Tim của Dung Thí cũng đều nhấc lên: “Làm sao nàng biết...”
“Ta tới cửa tìm bọn họ.” Sơ Tranh nói: “Bọn họ nói.”
Thẻ người tốt đã hắc hóa quả nhiên lợi hại hơn nhiều.
Nhưng so với cô, vẫn là một tên yếu gà!
Dung Thí: “...”
Sơ Tranh không đi cửa cung ra ngoài, Dung Thí căn bản không biết cô xuất cung, càng không biết cô còn đi tìm những người kia.
Dung Thí hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống.
“Thái Hậu cảm thấy muốn ta làm gì?”
“Tạo phản à?”
“...”
Dung Thí nhìn chằm chằm cô.
Sơ Tranh chỉ thuận miệng nói, lúc này thấy vẻ mặt này của Dung Thí, động tác của cô hơi cứng đờ.
“Chàng thật sự muốn tạo phản?”
“Nàng nên xem bức thư Nhiếp Chính Vương đưa cho nàng.” Dung Thí rót một chén trà, đẩy sang phía Sơ Tranh: “Thái Hậu, thứ ta muốn, không chỉ có riêng nàng.”
“Chàng còn muốn cái gì?” Giọng điệu Sơ Tranh lạnh như băng: “Có ta còn chưa đủ?!”
Vật nhỏ ngay cả chuyện Nhiếp Chính Vương viết thư cho cô cũng biết!
Còn biết cô không xem?
Không phải vì hắn biết Nhiếp Chính Vương đưa thư cho cô, nên lúc này mới tới đó chứ?
Dung Thí hơi sửng sốt.
Hắn đại khái không ngờ tới Sơ Tranh sẽ tung ra một câu như vậy.
Thật lâu sau, hắn rũ mắt cười khẽ.
Hơi thở lãnh khốc tiêu điều trên người đột nhiên trở nên tà tứ.
Đuôi lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng giương lên, cặp mắt bình thường luôn lãnh đạm, lúc này yêu dã lại tà khí.
Ngón tay khớp xương rõ ràng, bưng ly trà trước mặt Sơ Tranh lên, đặt lên môi nhấp một ngụm.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Sơ Tranh, chồm người qua.
Hương trà lưu chuyển giữa chóp mũi hai người, khuỷu tay hữu lực của nam nhân hơi dùng sức, ôm Sơ Tranh lên ngồi trên chân mình.
Hồi lâu sau, nam nhân thân mật ôm lấy cô, mặt chôn ở cần cổ cô, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Quyền lực, ai sẽ từ chối chứ.”
“Chàng muốn làm hoàng đế?”
“Sao Thái Hậu lại nghĩ như vậy.” Ngữ điệu của Dung Thí chậm mà nhẹ, hô hấp đánh vào làn da Sơ Tranh, tạo nên cảm giác run rẩy nhỏ xíu: “Vi thần chưa từng nói, muốn ngồi trên vị trí kia.”
“Ồ, chàng muốn làm Nhiếp Chính Vương phiên bản hai chấm không?” Không nhìn ra thẻ người tốt còn có dã tâm lớn như vậy nha.
Sao chàng không nói sớm một chút!
Đã đến lúc này, bảo ta làm sao mà thao tác!
Dung Thí đại khái không rõ phiên bản hai chấm không là có ý gì.
Nhưng nghe từ cả câu nói thì có thể hiểu được ý tứ đại khái.
Hắn không phủ nhận, cánh tay ôm cô hơi dùng sức: “Như vậy, Thái Hậu, ngài sẽ đối phó với vi thần giống như đối phó với Nhiếp Chính Vương sao?”
Những chứng cứ của Nhiếp Chính Vương từ đâu tới?
Dung Thí không cảm thấy Nhiếp Chính Vương ngu như vậy.
Đều chuẩn bị đầy đủ, để cho người ta định tội mình.
“Chàng muốn, ta đều cho chàng.” Sơ Tranh cúi đầu, từng chữ như hứa hẹn: “Hoàng vị cũng có thể.”
Hô hấp của Dung Thí hơi dừng lại, cánh môi dán lên cổ cô, có thể cảm nhận được rõ ràng tần suất khiêu động nơi đó.
Dung Thí nhẹ nhàng cắn.
Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại, lạnh buốt liếc hắn một cái.
Nếu như hắn dám cắn...
Ta đập chết hắn!
Dung Thí không cắn xuống, không cho Sơ Tranh cơ hội phát huy.
Hắn đột nhiên ôm Sơ Tranh lên, đi vào phía trong giường.
-
Tố Tuyết đứng ở bên ngoài, nhìn lên sắc trời càng ngày càng mờ, Dung Thí còn chưa ra.
Tố Tuyết đi tới đi lui.
“Tố Tuyết tỷ tỷ, Thái Hậu vẫn chưa dùng bữa sao?”
Có cung nữ chạy tới hỏi.
Tố Tuyết giật mình, chặn ở cửa ra vào: “Thân thể Thái Hậu không thoải mái lắm, còn đang nghỉ ngơi.”
“A...”
Cung nữ nhún nhún người, chuẩn bị rời đi.
Tố Tuyết gọi nàng lại.
“Vừa rồi ngươi có trông thấy ai vào cung không?”
Cung nữ nghi hoặc: “Không có, Tố Tuyết tỷ tỷ muốn hỏi ai?”
Tố Tuyết truy vấn: “Không nhìn thấy ai cả sao?”
Cung nữ lơ ngơ lắc đầu.
“Không có việc gì, chỉ là gần đây trong cung rất loạn.” Tố Tuyết nói: “Ngươi đi hỏi những người khác một chút, có nhìn thấy ai không.”
Cung nữ vâng lời, nhanh chóng chạy đi hỏi.
Kết quả đều không ai nhìn thấy bất luận kẻ nào đến An Ninh cung.
Rõ ràng Dung tướng quân đi từ cửa lớn chính điện vào...
Tố Tuyết không biết Dung Thí đi từ đâu đến, đành phải cho tất cả mọi người lui đi, một mình canh giữ ở cửa điện.
Màn đêm buông xuống, Tố Tuyết nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh vang lên bên trong.
Tố Tuyết nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm này... Trước đó không có.
Sơ Tranh đi chân trần ngồi ở bên cạnh giường, trên thân tùy ý khoác một kiện y phục, mái tóc đen xõa sau lưng, giống như một mỹ nhân bước ra từ bức họa vậy.
Trong phòng chỉ có một mình Sơ Tranh, Dung tướng quân không thấy tung tích.
Tố Tuyết nhìn cửa sổ mở ra, lông mày gắt gao nhíu lại.
“Tắm rửa.”
Tố Tuyết: “...”
Tố Tuyết cho người đưa nước nóng tới, Sơ Tranh vẫn không cho nàng hầu hạ như cũ.
Tố Tuyết không đi, mà chần chờ lên tiếng: “Thái Hậu... Ngài và Dung tướng quân, có phải là...”
Sơ Tranh đứng ở bên thùng gỗ, liếc mắt nhìn nàng.
Tố Tuyết đánh bạo: “Tiểu thư, ngài thật sự...”
“Phải.”
Sơ Tranh cũng không che đậy, cởi quần áo ra trực tiếp đi vào.
Tố Tuyết liếc thấy vết tích trên người Sơ Tranh...
Sắc mặt nàng trong nháy mắt tái nhợt, sợ đến mức cứng đờ tại chỗ.