Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1420: Chương 1420: Tướng Môn Quyền Hậu (32)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Vụ án này không thể lật.

Một khi lật lại bản án, chuyện bị vạch trần không chỉ là những chuyện Nhiếp Chính Vương từng làm, mà còn có Tiên Hoàng...

Dương Đức công công sao có thể nhìn Tiên Hoàng sau khi chết đi, còn bị người ta đâm cột sống chứ.

Sơ Tranh nói: “Ngươi có thể nói cho Hoàng Đế biết.”

Dương Đức công công: “Thái Hậu, Bệ Hạ còn nhỏ...”

“Nó có quyền biết chuyện này.” Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: “Bây giờ nó là vua một nước.”

Sơ Tranh không nói có tiếp tục ủng hộ lật lại bản án hay không, nhưng cũng không nói sẽ khuyên Tiểu Hoàng Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Tiểu Hoàng Đế đang ở độ tuổi đen là đen, trắng là trắng.

Làm sao có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Rất nhanh liền sai người đi điều tra lại vụ án năm đó.

Dung Thí có lẽ cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy.

Chỉ có Dương Đức công công, cả ngày lo lắng đề phòng, còn không thể làm gì cả.

Bản án tiến triển thuận lợi, nhưng theo đi sâu điều tra, một chút chi tiết bạo lộ ra, đại thần điều tra cảm thấy việc này có chút doạ người.

Không dám tra tiếp nữa, trước tiên báo cho Tiểu Hoàng Đế.

Tiểu Hoàng Đế không quyết định chắc chắn được, lại chạy đi tìm Sơ Tranh.

“Chuyện của mình tự mình nghĩ, đừng hỏi ta.” Sơ Tranh không kiên nhẫn: “Ta là Thái Hậu, không phải Hoàng Đế.”

“...”

Tiểu Hoàng Đế quệt miệng: “Nhưng nhi thần không hiểu nha.”

“Không phải ai vừa sinh ra cũng đã hiểu được, học.”

Sơ Tranh ném ra câu nói này, cho người “mời” Tiểu Hoàng Đế ra ngoài.

Tiểu Hoàng Đế sầu mi khổ kiểm thật nhiều ngày, cuối cùng vẫn cho người tiếp tục điều tra.

Chờ toàn bộ hồ sơ sáng tỏ, Tiểu Hoàng Đế lật đi lật lại đồ vật được trình lên, cái đầu nhỏ đều sắp sầu mất.

“Phụ hoàng...”

“Bệ Hạ, nô tài đã khuyên ngài đừng tra.” Dương Đức công công ở bên cạnh thở dài.

“...”

Tiểu Hoàng Đế suy nghĩ thật lâu, bảo Dương Đức công công đi mời Dung Thí tới.

Tiểu Hoàng Đế và Dung Thí nói chuyện riêng với nhau hai canh giờ.

Hai người này nói chuyện gì, ai cũng không biết.

Ngày thứ hai Tiểu Hoàng Đế liền chính danh cho Trình gia, bao gồm cả mẫu thân và phụ thân của Sơ Tranh, cũng cùng rửa đi oan khuất.

Chỉ là chi tiết bản án không công bố ra ngoài.

Cùng ngày hôm đó Sơ Tranh gặp được Thái Phó đại nhân.

Hai bên tóc mai của Thái Phó đại nhân đầy hoa râm, nhìn qua là một ông lão rất nghiêm túc.

Lúc trước nguyên chủ ở trong cung, phủ Thái Phó cũng bị Nhiếp Chính Vương nắm trong tay, Thái Phó đại nhân muốn gặp nguyên chủ cũng không gặp được.

Tất nhiên nguyên chủ muốn cầu cứu Thái Phó đại nhân cũng không có khả năng.

“Cháu đều biết cả rồi?”

“Vâng.”

“Ai.”

Thái Phó đại nhân thở dài.

Thái Phó cũng không nói gì, chuyện Sơ Tranh nên biết đều đã biết.

Không nên biết cũng đã biết.

Thái Phó giống như chỉ đến thăm cô.

Sau khi Thái Phó trở về, ngày thứ ba liền ra đi.

Đi rất yên bình, không có bất kỳ thống khổ gì.

Ngày đó ông ấy tiến cung, chính là tới gặp cô lần cuối cùng.

Những khúc mắc yêu hận của mấy người này, Sơ Tranh không muốn đi truy cứu, dù sao cũng không liên quan gì đến cô.

Cô muốn, chỉ là Dung Thí.

Sơ Tranh vịn tay Tố Tuyết xuống xe ngựa, Dung Thí cũng vừa vặn đến cửa phủ.

“Vi thần tham kiến Thái Hậu.”

Sơ Tranh không lạnh không nhạt ra hiệu hắn miễn lễ.

Phủ Thái Phó không có những chủ tử khác, cho nên lúc này là một lão quản gia đang chủ trì tang lễ.

Người tới cũng không ít, người ra ra vào vào đều lộ ra vẻ trầm mặc trang nghiêm, không khí ngột ngạt.

Sơ Tranh đi từ linh đường ra, chuyển tới nơi không ai nhìn thấy đứng đấy.

Áo choàng mang theo hơi ấm khoác lên người cô, ấm áp trong nháy mắt bao trùm lấy cô.

Sơ Tranh liếc mắt liền trông thấy gương mặt làm người ta thần hồn điên đảo kia của Dung Thí.

“Coi chừng bị lạnh.”

“Chàng không sợ bị người khác thấy?”

“Thái Hậu sợ sao?”

“Sợ cái gì?”

Dung Thí hơi nhướn mày, vô cùng làm càn giơ tay nắm chặt tay cô: “Vậy vì sao vi thần phải sợ?”

Hồi lâu, Dung Thí nói khẽ: “Nén bi thương.”

Hai người đứng trầm mặc, không biết qua bao lâu, Sơ Tranh đột nhiên hỏi hắn: “Chàng thật sự muốn làm Nhiếp Chính Vương?”

Dung Thí rủ mi mắt xuống, ngăn trở ánh sáng u ám nơi đáy mắt.

“Khi Trình gia xảy ra chuyện, ta còn nhỏ, không làm được gì cả. Ta tận mắt nhìn thấy bọn họ chết đi trên pháp trường, Dung gia tham sống sợ chết, không chịu ra tay tương trợ, lúc ấy ta đã thề, ta nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của quyền lực.”

Được!

Ta không quan trọng bằng quyền lực đúng không!

Có ta còn chưa đủ!

Còn muốn quyền lực!

Sơ Tranh quay người, nhìn thẳng hắn.

Sơ Tranh bất thình lình tung ra một câu: “Ta và quyền lực, chàng chọn cái gì?”

Không nghĩ tới nha!

Ta đường đường là một đại lão, vậy mà có một ngày lại nói ra loại lời thoại này.

Cơ mà... Có chút kích thích.

Ta ngược lại muốn xem xem thẻ người tốt muốn chọn cái gì!

Lông mi Dung Thí buông xuống, thanh âm nặng nề: “Vi thần đều muốn.”

Sơ Tranh trầm mặc xuống: “Chàng không khỏi quá tham lam rồi.” Cá và tay gấu không thể đều chiếm được đâu!

Dung Thí kéo nhẹ khóe miệng xuống: “Thứ như dã tâm, không ai sẽ chê ít.”

Sơ Tranh: “Không sợ ăn no bể bụng?”

Dung Thí: “Vi thần sẽ không.”

Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái.

Hay cho một thẻ người tốt như ngươi!

Được lắm!

Ngươi muốn quyền lực đúng không?

Ngươi cứ muốn đi!

Ta không chơi với ngươi nữa!

“Ta sẽ đưa cho chàng.”

Sơ Tranh buông Dung Thí ra, đi sượt qua người hắn.

Áo choàng bị Sơ Tranh tiện tay gỡ xuống, đặt ở bên cạnh.

Hồi lâu sau Dung Thí cũng không nhúc nhích.

“Tướng quân?” Chẳng biết Đình Ảnh cầm chiếc áo choàng kia từ lúc nào, đứng ở bên cạnh gọi hắn.

Dung Thí hoàn hồn, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Đình Ảnh ôm áo choàng đi theo Dung Thí rời đi.

Tận đến khi đi ra khỏi cửa phủ, hắn mới quay lại nhìn về phía phủ Thái Phó, ánh mắt ám trầm.

“Đình Ảnh, quyền lực và người ngươi yêu, ngươi chọn cái gì?”

“Tướng quân, thuộc hạ không có lựa chọn này.”

“Nếu có thì sao?”

“Thuộc hạ... Không biết.”

Quyền lực mê người.

Người mình yêu cũng khó mà dứt bỏ.

Đây là một lựa chọn rất khó khăn.

Không biết bao nhiêu người lựa chọn hi sinh tình yêu để thu được quyền lực.

Luôn cho rằng sau khi có được quyền lực, thì sẽ có được tình yêu, nhưng đáng tiếc thường khi quay đầu lại, đều là tiếc nuối.

Không có ai sẽ đứng mãi ở một chỗ, từ bỏ chính là từ bỏ, cũng không thể trở về lúc trước được nữa.

Cuộc sống không phải câu chuyện xưa tốt đẹp, không có nhiều người trung trinh không đổi, thề sống chết chờ đợi như vậy.

-

Dung phủ.

Dung Thí mặc một bộ áo xanh, dáng người thẳng tắp như tùng trúc, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm bút, bút mực du tẩu trên giấy.

Hạ nhân chạy vào nói chuyện với Đình Ảnh đang đứng bên cạnh hầu hạ.

Đình Ảnh phất tay cho người ta lui ra, hắn đi đến chỗ Dung Thí: “Tướng quân, trong cung đưa đến một vật.”

“Vật gì?” Tầm mắt Dung Thí cũng không hề ngẩng lên chút nào.

“... Ngọc tỉ.”

Tay Dung Thí run một cái, bút trên giấy, kéo ra một đường mực rất dài.

“Ngươi nói cái gì?”

“Thái Hậu phái người đưa ngọc tỉ tới.” Đình Ảnh nói.

“...”

Sơ Tranh mang theo Tiểu Hoàng Đế đi phương Nam cải trang vi hành, lưu lại ngọc tỉ và một phần thánh chỉ tứ hôn.

Đương nhiên thánh chỉ tứ hôn không phải cho Dung Thí, là cho công chúa Ngọc Điệp.

Công chúa Ngọc Điệp và phương Nam bây giờ có lẽ đã nhận được thánh chỉ.

Sơ Tranh và Tiểu Hoàng Đế đi nửa năm sau mới có thể trở về.

Nửa năm này để cho Dung Thí giám quốc.

Thời gian nửa năm, nếu như hắn muốn, thì sau khi Tiểu Hoàng Đế trở về, sẽ không còn bất cứ quyền lực gì nữa.

Cô quả thật đã dâng toàn bộ quốc gia lên trên tay hắn.

Nhưng mà...

Dung Thí vậy mà lại không hề vui mừng nổi.

Rào rào --

Hoa tuyết ngoài cửa sổ bay xuống tiến vào, Dung Thí vươn tay, tiếp được phiến hoa tuyết kia.

Hoa tuyết hòa tan trong lòng bàn tay hắn, hơi lạnh..

Tuyết rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.