Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2462: Chương 2462: Ứng Phong Mà Giải (20)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đẩy nôi vào trong phòng ngủ để thuận tiện trông coi.

Mỗi buổi tối Ứng Chiếu đều phải tỉnh dậy rất nhiều lần, đi xem xem oắt con có đá chăn không, có tỉnh dậy không.

Nhưng hôm nay mỗi lần Ứng Chiếu vừa muốn dậy xem, thì Sơ Tranh đã dậy, hôn hôn hắn một cái, sau đó bảo hắn ngủ tiếp, cô dậy đi xem.

Ứng Chiếu tỉnh hai lần, đều bị Sơ Tranh ấn ở trong chăn, cuối cùng đã ngủ một giấc đến hừng đông.

Đã rất lâu rồi Ứng Chiếu không được ngủ thoải mái như vậy.

Chăm trẻ thật sự rất mệt mỏi.

Có lẽ là được ngủ ngon, tăng thêm một số nguyên nhân khác, tâm tình Ứng Chiếu rất tốt.

Nhưng rất nhanh tâm tình Ứng Chiếu đã không tốt lên được.

Lúc Ứng Chiếu nấu bữa sáng thì nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn cũng không nghĩ nhiều, đi ra mở cửa.

Dù sao trước đó cũng có người tới tìm Sơ Tranh vào sáng sớm.

Có đôi khi là đưa đồ đến, có đôi khi thì đưa văn kiện tới ký.

Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, người hôm nay tới, cũng không phải là...

Thanh niên gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc: “Em gõ nhầm cửa sao? Đây không phải nhà của chị chủ nhà sao?”

Ứng Chiếu: “...”

Ứng Chiếu vừa muốn nói chuyện, Sơ Tranh đã ôm oắt con ra.

Thanh niên: “...”

Ứng Chiếu: “...”

-

Thanh niên ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, hai chân chụm lại, tư thế ngồi vô cùng quy củ.

Ứng Chiếu đã chấp nhận tình huống này, hỏi thanh niên kia: “Ăn sáng không?”

“Không... Không, em ăn rồi.” Thanh niên xấu hổ.

Cậu ta phát hiện ra chuyện gì thế này!!!

Người thanh niên này cũng là một người trong đám ăn lẩu lúc trước, tình huống lúc đó còn rõ mồn một trước mắt.

Chị chủ nhà nói thế nào nhỉ?

Cô nói rất nhanh anh trai này sẽ có vợ...

Sáng sớm hôm nay đã nhìn thấy một màn như thế.

Xung kích quá lớn...

Cậu ta có chút không chịu nổi.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Sơ Tranh thì bình tĩnh hơn nhiều.

“À là... Phòng em ở ấy, hơi rỉ nước...” Thanh niên lắp ba lắp bắp nói ra vấn đề của mình.

Vấn đề này phải do chủ nhà giải quyết.

Thanh niên phải đi làm, ban đêm lại về trễ, cho nên mới muốn tìm chủ nhà vào sáng sớm.

Ai biết...

Chung cư bây giờ không có phòng trống cho thuê nữa, phòng lầu dưới lúc trước cô ở ngược lại không có ai, nhưng bên trong còn có rất nhiều đồ đạc của nguyên chủ, cô cũng không có ý định cho người khác ở.

“Cậu đến khách sạn ở vài ngày trước đi, tôi tìm người đến xem sao.” Sơ Tranh rất nhanh cho ra phương án giải quyết.

Thanh niên: “A...”

Thanh niên còn chưa kịp nói khách sạn rất đắt, thì đã thấy Sơ Tranh lấy ra một tấm danh thiếp: “Gọi vào số điện thoại này, anh ta sẽ sắp xếp khách sạn cho cậu, không cần cậu trả tiền.”

Thanh niên: “...”

Lúc thanh niên đi ra khỏi cửa vẫn còn hơi mờ mịt.

Chị chủ nhà cũng quá dễ nói chuyện rồi?

Nhưng mà...

Vì sao chị chủ nhà lại ở chung với anh trai kia?!

Nhìn đồ anh trai kia mặc, rõ ràng là ngủ ở đó mà.

Thanh niên càng nghĩ càng thấy sợ, lấy điện thoại di động ra bắt đầu bát quái với tiểu đồng bọn cùng chung cư.

[ Mấy người có biết sáng nay tôi nhìn thấy gì không? ]

Thời gian này tất cả mọi người đang trên đường đi làm, đại khái đều rất rảnh, cho nên trong nhóm rất nhanh đã có người đáp lại.

[ Nhìn thấy gì? ]

[ Không phải gặp ma chứ? ]

[ Mới sáng sớm mà nói gì thế, xùy xùy xùy!! ]

Thanh niên thần sắc kích động đánh chữ.

[ Mọi người tuyệt đối không biết tôi nhìn thấy gì đâu, bây giờ tôi vẫn còn không thể tin được đây này. ]

[ Cậu nói nhanh nhanh lên xem nào, đừng có câu kéo nữa, tôi sắp tới trạm rồi đây này!! ]

[ Mau nói đi, chuyện gì. ]

[ He he he, sáng hôm nay tôi nhìn thấy... Anh trai rất rất đẹp trai kia ở trong nhà chị chủ nhà. ]

[ Anh nào? ]

[ Chính là cái anh có con ấy, lần trước không phải mọi người còn bát quái về anh ấy à? ]

[... ]

[...]

[ Chị chủ nhà? ]

[ Trong nhà? ]

[ Cậu đừng lừa gạt chúng tôi mà!! ]

Thanh niên không vui.

[ Lừa mấy người làm gì, tôi tận mắt nhìn thấy, anh ấy không chỉ ở trong nhà chị chủ nhà, mà còn nấu bữa sáng cơ, trong nhà chị chủ nhà còn có rất nhiều đồ chơi của trẻ em! Đó tuyệt đối là ở chung rồi!! ]

[ Cậu ấy nói thật đấy, lần trước tôi gặp trong thang máy, nhưng chị chủ nhà bảo tôi giữ bí mật. ]

Tất cả mọi người là dân đi làm, thời gian Sơ Tranh ra ngoài đều nằm trong giờ làm việc của họ, cho nên rất ít khi có thể đụng tới.

Khoảng thời gian này cũng chỉ có một hai người từng gặp được.

Đều bị Sơ Tranh dùng tiền thuê nhà bịt miệng.

Thanh niên hôm nay không bị bịt miệng, nên chuyện này mới bị chọc ra.

[ Khoan đã, sao chị chủ nhà lại giảm tiền thuê nhà cho mấy người để bịt miệng, sao tôi không có? Tôi không xứng sao? ]

[... ]

[ Cho nên lần trước là chị ấy muốn tự lên, nên mới nói câu ấy sao? Hu hu, chị ấy ức hiếp người ta quá rồi!! ]

Cô gái này có vẻ là cô gái lần trước nói muốn theo đuổi Ứng Chiếu.

-

Sơ Tranh không biết đám khách trọ này đang bát quái chuyện về cô và Ứng Chiếu.

Ứng Chiếu ngược lại có chút bận tâm: “Cậu ta sẽ không nói lung tung chứ?”

“Sợ cái gì, anh ở bên em rất mất mặt à?” Sơ Tranh bất mãn.

Trước đó giấu là vì Ứng Chiếu còn chưa tới tay, bây giờ lấy được tới tay rồi, cô còn giữ kín miệng làm gì, cô còn ước gì kéo tấm băng rôn chiêu cáo thiên hạ ngoài chung cư kìa.

“Không... Không phải, anh chỉ lo lắng sẽ có người nói lung tung.” Ứng Chiếu nói: “Dù sao anh cũng mang theo một đứa bé.”

“Cho nên anh có muốn vứt nó đi không?”

Ứng Chiếu: “...”

Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói loại lời này, làm cho Ứng Chiếu có một loại cảm giác chỉ cần hắn gật đầu, cô sẽ lập tức ném người đi.

Sơ Tranh cũng chỉ thuận miệng nói: “Yên tâm, ai nói lung tung em sẽ tăng tiền thuê nhà. Sẽ không để anh chịu tủi khuất.”

Ứng Chiếu: “...”

Em có phòng, em lợi hại.

Nhưng mà đây không phải là chuyện hắn chịu tủi khuất hay không, là hắn lo lắng sẽ có người nói lung tung về cô...

Nhưng Sơ Tranh đã không thèm để ý, Ứng Chiếu cũng không thể quá lo lắng vì một chuyện còn chưa xảy ra.

Nói đến tiền thuê nhà, Ứng Chiếu nghĩ đến mình còn chưa trả tiền thuê nhà.

Hắn còn chưa nhận được tiền lương tháng đầu tiên, nên cũng chưa trả được.

“Tiền thuê nhà của anh có lẽ đến tháng sau mới trả cho em được, có được không?”

Sơ Tranh chống cằm, nghiêm túc hỏi: “Trả bằng thịt không được à?”

[ Em cảm thấy như vậy rất được!! ]

“...”

Sơ Tranh lại nói: “Em không ngại.”

[ Em thật sự không ngại! Em có thể!! ]

“...”

Ứng Chiếu cũng biết chút tiền thuê nhà này của mình không đáng kể chút nào, chỉ với những thứ cô cho oắt con, có lẽ tiền thuê nhà của hắn cũng chẳng bằng một số lẻ.

Nhưng Ứng Chiếu cảm thấy mình vẫn có thể cứu giúp một chút.

Tiền thuê nhà vẫn phải trả...

-

Chuyện của Sơ Tranh và Ứng Chiếu rất nhanh đã truyền ra khắp chung cư.

Ứng Chiếu gặp phải người, tất cả mọi người sẽ mập mờ cười với hắn.

Cũng có cô gái ai oán nhìn hắn.

Nhưng Ứng Chiếu không nghe thấy ngôn luận gì không tốt.

Bản thân những người ở trong chung cư vốn đã rất khó đặt chân ở thành phố này, ở loại khu vực này, còn không ngừng giảm tiền thuê nhà, họ điên mới đi nói lung tung.

Ngay cả người bên cạnh họ cũng hâm mộ họ biết bao, hận không thể tới đây thuê nhà.

Ứng Chiếu biết đại khái là mình cả nghĩ quá rồi.

Dưới tình huống bình thường, nếu hắn gặp được một chủ nhà tốt như vậy, thì cũng sẽ cảm kích từ tận đáy lòng, sẽ không nói lung tung về chuyện của người ta.

Vài ngày sau, Sơ Tranh mời người trong chung cư có thời gian thì ra ngoài ăn một bữa cơm, xem như chính thức công khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.