Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, hắn không bị bệnh, tổng thể mà nói thì vô cùng khỏe mạnh.
Ứng Chiếu càng mù mờ hơn.
Khi hắn ra ngoài, đụng phải một người quen trên hành lang.
Ứng Chiếu trông thấy người, cả người cứng đờ tại chỗ.
Hình ảnh tối hôm qua đập vào mặt, có loại cảm giác ngạt thở vô hình.
Nhưng mà đối phương càng ngạt thở hơn hắn, trông thấy hắn thì sửng sốt vài giây, sau đó bỗng nhiên cho người đứng phía sau chuyển hướng, đảo mắt đã biến mất trước mắt hắn.
Ứng Chiếu: “???”
Vừa rồi hắn trông thấy sự sợ hãi trên mặt Ngụy Trung Dương?
Là hắn hoa mắt sao?
Không đúng... Vì sao Ngụy Trung Dương lại ngồi trên xe lăn, xuất hiện ở đây?
Hiển nhiên vấn đề này không ai có thể cho hắn đáp án.
-
Ting toong ——
Sơ Tranh mở cửa phòng, người đàn ông mặc đồ mặc ở nhà, ôm oắt con đứng ở ngoài cửa.
Người lớn đẹp trai bức người, bé con mềm manh đáng yêu.
Đứng trong hành lang, giống như làm cho toàn bộ bối cảnh phông nền tăng lên không ít cấp bậc.
Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên: “Có việc?”
Rõ ràng Ứng Chiếu hơi căng thẳng, tay ôm oắt con cũng hơi dùng sức: “Khụ... Chuyện lúc trước tôi muốn cảm ơn cô.”
Sơ Tranh không hiểu thấu: “Không phải anh cảm ơn rồi à?”
“A... Đúng thế...” Lời này của Sơ Tranh làm rối loạn suy nghĩ của Ứng Chiếu, thật lâu sau mới rẽ về được: “Tôi đã nấu bữa tối, nếu cô không chê, tôi muốn mời cô ăn tối được không?”
Hắn cũng muốn mời cô ra ngoài ăn, nhưng nhớ tới bé, hắn chỉ lựa chọn nấu ở nhà.
Hơn nữa một bữa cơm rất đắt.
Bây giờ hắn rất nghèo, có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm một chút đi.
Huống chi tự nấu còn sạch sẽ...
“Ồ.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đóng cửa lại.
Ứng Chiếu: “...”
Ứng Chiếu: “???”
Cho nên hắn bị từ chối sao?
Ứng Chiếu im ắng đối mặt với cánh cửa lạnh băng một hồi, khẽ thở dài, quay người định trở về.
Cửa đằng sau lại mở ra.
Cô gái mặc áo khoác đi ra, vừa đóng cửa vừa hỏi: “Hôm nay anh không đi làm à?”
Ứng Chiếu có chút không kịp phản ứng, đáp theo cô: “Hôm nay không đi.”
Chính vì bữa cơm này.
Hắn cố ý chuẩn bị.
Người ta đã giúp hắn, lại còn mang hắn về, mình không thể không biểu hiện gì đúng không?
Sơ Tranh hơi trầm mặc, hỏi ra một câu hỏi từ linh hồn: “Vậy lúc nào anh đóng tiền thuê nhà?”
“...”
Ứng Chiếu tính toán khoảng cách từ giờ đến cuối tháng trong lòng, có hơi gấp.
“Tôi... Tôi sẽ đóng sớm thôi.”
“Ồ.” Trả không nổi cũng không sao, dùng cách thức khác để trả ta cũng không để ý.
Ứng Chiếu đã chuẩn bị đồ ăn kỹ càng mới sang gọi cô, sau khi vào nhà, hắn đặt bé vào trong xe đẩy của trẻ em.
“Bây giờ tôi cần dùng tiền vào khá nhiều chỗ, cho nên chỉ có thể nấu ở nhà.” Ứng Chiếu cũng không ngại nói chuyện mình thiếu tiền, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Về sau chờ tôi có tiền, tôi sẽ mời cô ra ngoài ăn.”
“Ừ.”
Tay nghề của Ứng Chiếu không tệ, mặc dù hình thức không bằng bên ngoài, nhưng hương vị thì không kém.
Mới đầu Ứng Chiếu còn hơi thấp thỏm, sợ không hợp khẩu vị của Sơ Tranh.
Nhưng thấy Sơ Tranh không ghét, lại dần dần thở phào.
Nửa đường oắt con náo lên, Ứng Chiếu đành phải ôm nó lên.
“Đứa nhỏ này là con ai?”
Ứng Chiếu hơi sửng sốt, sau đó thì thào hỏi: “Vì sao cô lại hỏi như vậy?”
Trước đó không phải cô đã hỏi, hắn cũng đã trả lời rồi sao?
“Anh không thể nào có con được.”
Cô gái nói cực kỳ chắc chắn.
Giống như đã nắm rõ quá khứ của hắn như lòng bàn tay.
Ứng Chiếu: “Cô... Làm sao biết?”
“Anh không cần quan tâm làm sao tôi biết, đứa nhỏ này là con ai?”
Ứng Chiếu chưa từng nói với người khác đứa bé này từ đâu tới.
Hắn chuyển đến đây cũng chưa được bao lâu, khi chuyển tới thì đã mang theo đứa bé này.
Cho nên khi hắn mang bé ra ngoài, tất cả mọi người đều cho rằng đây là con hắn.
Đương nhiên, lần nào cũng là hắn mang đứa bé ra ngoài, chưa từng thấy mẹ bé, nên cũng có người bát quái.
Hơn nửa năm trước, Ứng Chiếu gặp chuyện ngoài ý muốn ở bên ngoài, bị nhốt lại.
Đồng thời bị nhốt còn có một người phụ nữ mang thai.
Hắn không biết người phụ nữ mang thai kia, chỉ là cuối cùng là cô ấy cứu mình.
Sau khi thoát khỏi đó, hắn trở lại bên này.
Nhưng một tháng sau, hắn gặp phải người phụ nữ mang thai kia lần nữa, hơn nữa lúc ấy cô ấy đã sắp sinh.
Ứng Chiếu muốn đưa đối phương đến bệnh viện.
Nhưng đối phương không chịu đi, cuối cùng Ứng Chiếu chỉ có thể dựa theo địa chỉ cô ấy cho, đưa cô ấy đưa đến một phòng khám nhỏ.
Thân thể người phụ nữ mang thai đó không tốt lắm, lại không được đến bệnh viện chính quy mà điều trị, sau khi sinh đứa bé ra, cô ấy không chèo chống được mấy ngày thì mất.
Trong thời gian này người nhà của cô ấy chưa từng xuất hiện, cuối cùng đứa bé này không hiểu thấu được hắn nhận nuôi.
Tóm lại việc này như kiểu trong phim vậy.
“Tôi đã đồng ý với chị ấy sẽ nuôi bé lớn lên.” Ứng Chiếu nói.
Ứng Chiếu không phải người vong ân phụ nghĩa, con của ân nhân cứu mạng, hắn nào dám không nuôi.
Không chỉ phải nuôi, còn phải nuôi cho thật tốt.
Nhưng hắn đã đánh giá cao bản thân mình rồi.
Mang theo một đứa bé còn chưa dứt sữa, công việc của hắn cũng không gánh vác được.
Sơ Tranh không biết nói gì cho phải, cuối cùng dứt khoát trầm mặc.
Sợ là thẻ người tốt bị người ta lừa rồi!
Nếu êm đẹp thì vì sao không chịu đến bệnh viện lớn?
Chắc chắn có quỷ!
Nhưng đứa nhỏ này...
Dung mạo xác thực rất đẹp.
“Anh thật sự định nuôi nó?”
“Ừ.” Ứng Chiếu nói: “Chuyện tôi đã đồng ý, phải làm cho đến cùng.”
Sơ Tranh: “Anh mang theo một đứa bé, trong thời gian ngắn không thể tìm được công việc chính quy đâu, anh nuôi sống nó bằng cách nào đây?”
Có công ty nào lại muốn nhận một nhân viên luôn mang theo con bên cạnh đâu.
Đứa nhỏ này lớn hơn xíu nữa thì còn tốt, có thể gửi ở nhà trẻ.
Nhưng bây giờ nó mới có mấy tháng...
Ứng Chiếu: “... Sẽ có cách.”
Cách là do người nghĩ ra, hắn không thể bị chút chuyện này làm nghẹn chết được.
[ Vậy hơn nửa đêm anh khóc làm gì. ]
Ứng Chiếu đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, trong lòng đầu tiên là cuồng loạn hai lần, sau đó lại tràn đầy mờ mịt.
Sơ Tranh không chịu trách nhiệm giải thích nghi hoặc cho hắn, làm rối loạn suy nghĩ của Ứng Chiếu xong thì nhẹ nhàng rời đi.
Ứng Chiếu nghĩ nửa ngày, nhớ tới chuyện mắt mình hơi sưng vào sáng hôm đó.
Mắt sưng thành như thế, chắc chắn không bình thường...
Nhưng chuyện đêm hôm đó, hắn lại không nhớ gì cả.
Hắn thật sự khóc sao?
Còn bị cô biết nữa?
Nghĩ tới đây Ứng Chiếu cảm thấy trên mặt nóng bỏng bốc cháy.
Suy nghĩ đến cuối cùng, Ứng Chiếu có được một kết luận.
Hắn thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của cô.
Năng lực này hắn đã từng thực tiễn ở bên ngoài, không nghe được của những người khác.
Chỉ có thể nghe thấy một mình cô.
Ứng Chiếu vẫn không hiểu vì sao.
Ứng Chiếu cúi đầu nhìn nhóc con trong lòng, thấp giọng hỏi: “Bảo bảo, đêm hôm đó ba thật sự rất mất mặt sao?”
“Y y...”
Bé con phát ra âm tiết mơ hồ, dùng tay nhỏ mềm mềm sờ mặt hắn.
Con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm hắn, vừa ngoan vừa đáng yêu.
Ứng Chiếu sờ đầu bé con, lại lẩm bẩm: “Nếu thật sự mất mặt như thế thì còn gặp cô ấy kiểu gì nữa đây?”
Bị một cô gái trông thấy mình khóc.
Này không phải muốn mạng sao?
Ứng Chiếu lại không thể trực tiếp đến hỏi Sơ Tranh.
Cho nên hắn bị chuyện này giày vò cho vài ngày ngủ không ngon.
Cũng may mấy ngày nay thời gian gặp mặt Sơ Tranh cũng không nhiều, làm hắn hơi dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mấy ngày không gặp chủ nhà, trong lòng Ứng Chiếu lại cảm thấy có chút là lạ.
Lạ ở điểm nào thì hắn không nói ra được...