Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong thùng không phải vật ly kỳ cổ quái gì, mà là sữa bột.
Nhưng những bao bì ấy... Ứng Chiếu chưa từng thấy bao giờ.
Ứng Chiếu lấy hết tất cả mọi thứ ra, trừ sữa bột, còn có bình sữa, và những đồ chơi nhỏ.
Hắn tìm kiếm nhãn hiệu.
Có thứ có thể tìm ra, có thứ thì không tìm ra được.
Ví dụ như sữa bột đó thì không tìm kiếm ra được, không biết là nhãn hiệu gì, nhưng nhìn từ cách đóng gói, thì cao cấp hơn sữa bột bình thường rất nhiều.
Vừa rồi lời hắn nghe thấy trong thang máy... Chắc chỉ là cô nói đùa nhỉ?
Ứng Chiếu nhìn một thùng đồ mà sầu muộn, nghĩ hồi lâu, vẫn đi sang gõ cửa nhà sát vách.
“Chuyện gì?”
Giọng điệu của cô gái mở cửa rất lạnh, dường như có chút không kiên nhẫn.
“Những thứ cô cho tôi...”
“Người khác cho, tôi không dùng, vừa vặn cho anh.” Sơ Tranh cắt ngang lời hắn.
Loại như sữa bột, đối với gia đình không có trẻ con, xác thực không có tác dụng gì.
Ứng Chiếu: “Vậy bao nhiêu tiền, tôi trả tiền cho cô nhé.”
Sơ Tranh: “Không biết, người khác tặng, không cần.”
[ Tiền thuê nhà cũng trả không nổi, mà còn đòi trả lại tiền cho tôi, anh có tiền không?! ]
Ứng Chiếu: “...”
Cảm giác đầu gối trúng một mũi tên.
-
Cuối cùng Ứng Chiếu vẫn nhận lấy một thùng đồ kia, dù sao cô chủ nhà cũng đã nói, hắn cần hay không tùy hắn, không cần thì vứt đi.
Sau đó cách hai ngày Sơ Tranh sẽ ném cho hắn một cái thùng.
Hoặc là đồ ăn cho bé, hoặc là loại quần áo nho nhỏ.
Ứng Chiếu từ chối cũng vô dụng, cô sẽ trực tiếp chồng chất thùng ở trước cổng nhà hắn.
Chỉ có một câu —— không cần thì vứt đi.
Ứng Chiếu nhận cũng không được, không nhận cũng không xong.
Mấy cái thùng chồng chất ở cửa ra vào còn chiếm chỗ, mắt thấy cổng cũng sắp bị chặn luôn rồi.
Cuối cùng thật sự không có cách nào nữa, Ứng Chiếu chỉ có thể mang vào.
Sữa bột hắn đã thử rồi, không có vấn đề gì, hơn nữa có lẽ còn tốt hơn những thứ hắn mua nhiều.
Mặc dù Ứng Chiếu có chút bóng ma tâm lý đối với chuyện trong thang máy, nhưng hắn vẫn cảm thấy cô chủ nhà sẽ không đến mức phải làm vậy đâu.
Hắn không có thứ gì khác để ngỏ ý cảm ơn, chỉ có thể thường xuyên mời Sơ Tranh qua ăn cơm.
-
Đầu thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh, đêm hôm khuya khoắt Sơ Tranh dậy tìm chăn.
Vừa nằm xuống, bên tai bỗng vang lên tiếng chuông cửa.
“...”
Đêm hôm khuya khoắt con chó điên nào không ngủ được thế hả!
Tâm tình Sơ Tranh cực kỳ không tốt ra ngoài.
Ngoài cửa, Ứng Chiếu ôm đứa bé, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Ứng Chiếu thấy cô ra, lập tức nói: “Phong tiểu thư, bảo bảo bị sốt, có thể cho tôi mượn xe của cô được không?”
Sơ Tranh cau mày, nhìn vào trong lòng hắn.
Cả khuôn mặt oắt con đỏ bừng lên, mày nhíu lại với nhau.
“Chờ tôi chút.”
Sơ Tranh trở về phòng thay bộ quần áo khác, cầm chìa khoá lên: “Đi thôi, tôi đưa anh đi.”
Ứng Chiếu liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn cô.”
Sơ Tranh không rõ ý vị liếc hắn một cái, lúc này Ứng Chiếu lo quan tâm bé, không chú ý đến Sơ Tranh.
Trên xe Ứng Chiếu rất bất an, không ngừng kiểm tra nhiệt độ cơ thể của bé.
“Trước khi ngủ còn rất tốt, vừa rồi dậy kiểm tra thì phát hiện nó sốt, gần đây tôi cũng rất chú ý đến thời tiết, không biết bị làm sao nữa.”
“Đừng sốt ruột, sắp đến bệnh viện rồi.”
Đại khái là câu trấn an của Sơ Tranh có tác dụng, Ứng Chiếu hơi bình tĩnh lại.
Sơ Tranh chọn bệnh viện nhi đồng gần nhất.
Đứa bé không sao, chỉ bị cảm.
Mùa này thời tiết thất thường, người lớn cũng dễ bị cảm chứ đừng nói là trẻ con.
Bởi vì sốt khá cao, nên bác sĩ đề nghị nằm viện trước.
Ứng Chiếu làm thủ tục nằm viện xong, trở về xem tình trạng của bé một chút, chậm rãi thở phào.
Ứng Chiếu nghiêng đầu sang nói chuyện với Sơ Tranh: “Hôm nay làm phiền cô rồi.”
Đêm hôm khuya khoắt không dễ đón xe, cho nên hắn đi tìm cô theo bản năng.
“Không sao.” Ai bảo anh là thẻ chứ!
Phiền toái hơn nữa ta cũng không thể từ chối mà.
Sơ Tranh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: “Anh không cảm thấy nó làm liên lụy đến anh sao?”
“Lúc đầu thì có lẽ có.” Ứng Chiếu ngồi ở bên giường, cúi đầu nói chuyện.
Hắn chưa từng nuôi trẻ con bao giờ, đột nhiên phải chăm một đứa bé, khó khăn trùng điệp.
Cũng may đoạn thời gian đó hắn còn chút tiền tiết kiệm, chống đỡ được mấy tháng đầu.
Có đôi khi hắn cũng muốn từ bỏ, hắn căn bản không thể nuôi đứa bé này thật tốt được.
Nhưng là người thì đều có tình cảm.
Ở chung lâu, hắn không bỏ được nó.
“Không có nó, thì có lẽ bây giờ công việc của anh sẽ rất tốt, không cần phải sầu muộn vì tiền, anh không nghĩ đến những chuyện này sao?”
Ứng Chiếu nghiêng đầu nhìn bé con một chút: “Có lẽ thế, nhưng tôi đã quyết định, sẽ không hối hận.”
Trước khi có đứa bé này, quả thật công việc của hắn rất tốt, đãi ngộ cũng không kém.
Hơn nữa cơ hội thăng chức đang ở trước mắt.
Nhưng hắn không thể làm một tên tiểu nhân bội bạc.
Đã đồng ý nuôi dưỡng nó thật tốt, cho dù có khó khăn đến mấy hắn cũng sẽ kiên trì.
Sơ Tranh âm thầm cào cào ghế.
Xem ra không vứt được thằng oắt con này rồi.
Thẻ người tốt thích, cô có thể làm sao được!
Nghĩ đến cuộc sống sau này...
Sơ Tranh chặn ngăn sự không kiên nhẫn bốc lên trong lòng: “Nó tên là gì?”
“Ứng Mộ Tuyết.” Ngừng một chút, Ứng Chiếu lại nói: “Tên là do mẹ bé đặt.”
“Ồ.”
-
Oắt con nằm viện vài ngày, trong lúc đó Ứng Chiếu chỉ có thể ở lại bệnh viện chăm sóc nó.
Sơ Tranh tâm tình tốt sẽ tới một chuyến, đưa cho Ứng Chiếu chút đồ ăn.
Tâm tình không tốt thì không nhìn thấy bóng cô đâu.
Đến ngày oắt con xuất viện, Sơ Tranh lái xe tới đón họ.
Cô không nói với Ứng Chiếu, cho nên khi Ứng Chiếu trông thấy cô ở bên ngoài, hắn rất ngoài ý muốn.
“Sao cô lại tới đây?”
“Không phải hôm nay xuất viện à?”
“... Đúng thế.”
“Anh muốn ôm nó chen chúc trên xe bus?”
“...”
Oắt con vừa khỏi bệnh, đương nhiên Ứng Chiếu không muốn ôm nó chen chúc trên xe bus.
Cho nên cuối cùng vẫn ngồi xe của Sơ Tranh về.
“Mấy ngày nay gây thêm không ít phiền phức cho cô rồi.”
“Ừ.”
[ Biết là tốt rồi! Người tốt như ta, mi đi đâu mà tìm. ]
Ứng Chiếu: “...”
Hắn liếc người đang nghiêm túc lái xe một chút, tâm tình phức tạp.
Đối với chuyện hắn có thể nghe thấy tiếng lòng cô, Ứng Chiếu đã không còn chút gợn sóng gì nữa.
Hắn bắt đầu suy nghĩ, nội tâm của vị chủ nhà này rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy?
Luôn cảm thấy có chút... Trong ngoài không đồng nhất.
-
Về đến chung cư, Sơ Tranh bị mấy khách trọ ngăn lại nói chuyện tiền thuê nhà, Ứng Chiếu thấy thế, tự lên lầu trước.
Những khách trọ này chỉ nói về chuyện thuê nhà.
Sơ Tranh túm lấy nguyên tắc phá sản, khi đám người này đang định nói chuyện tỉ mỉ với cô, thì cô giảm tiền cho họ trước.
Đám người: “...”
Họ còn chưa nói gì đâu!
Nhưng chủ nhà chủ động giảm tiền, đương nhiên mọi người rất vui.
Người thuê nhà ở đây đều là người trẻ tuổi, ngay tại chỗ mời Sơ Tranh ra ngoài ăn cơm.
Sơ Tranh: “...” Không, ta không muốn.
Cuối cùng Sơ Tranh vẫn bị nhiệt tình mời đi.
“Chị, chị không biết bây giờ khó khăn đến cỡ nào đâu.” Một đám người uống hơi say rồi, bắt đầu kéo Sơ Tranh nói luyên thuyên.
“Nếu em mà có tòa chung cư lớn như chị, thì em cũng muốn ngày ngày ngồi nhà kiếm tiền.”
“Xã hội quá không thân thiện với chúng ta rồi, chúng ta đều là đứa trẻ mà.”
“Huhu...”
Đám người này nói từ cuộc sống đến công việc, lại đến đủ chuyện sếp nghiền ép nhân viên, nói đi nói lại cả mấy lần.
Cuối cùng không biết là ai đột nhiên nhắc đến Ứng Chiếu.
“Anh trai vừa rồi trở về cùng chị chủ nhà mọi người có biết không?”
“Anh ấy à, hình như một mình nuôi con...”