Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bây giờ Ứng Chiếu đã lên chức quản lý, công việc bận rộn, thời gian riêng tư rất ít.
Hôm nay hắn còn chưa tan tầm thì đã nhận được điện thoại của giáo viên nhà trẻ, bảo hắn đến nhà trẻ một chuyến.
Ứng Chiếu có chút kỳ quái, bình thường giáo viên đều gọi điện thoại cho Sơ Tranh.
Sao hôm nay lại đột nhiên gọi cho hắn?
Ứng Chiếu không dám chậm trễ, xin nghỉ chạy tới.
Khi hắn đến thì gặp Mục Tấn Nhiên ở bên ngoài, hiển nhiên giáo viên cũng thông báo cho Mục Tấn Nhiên.
Hai người trầm mặc liếc nhau.
Hai người rất nhanh đã trông thấy Sơ Tranh và oắt con.
Một lớn một nhỏ ngồi trên bậc thang, lớn mặt không cảm xúc nhìn nơi xa, nhỏ thì sầu mi khổ kiểm bưng khuôn mặt nhỏ.
“Bảo bảo.”
Ứng Chiếu bước nhanh qua.
Oắt con nghe thấy tiếng gọi, trực tiếp nhảy từ trên bậc thang xuống: “Ba ba, daddy.”
Mục Tấn Nhiên chậm hơn mấy bước: “Xảy ra chuyện gì?”
Oắt con “a” một tiếng, quay đầu nhìn Sơ Tranh, thở dài giống như ông cụ non.
-
Sơ Tranh tới đón oắt con tan học, có chút mâu thuẫn với một phụ huynh khác, mới đầu là phụ huynh kia không hiểu thấu khiêu khích, Sơ Tranh không thèm để ý đến đối phương.
Nhưng đối phương dây dưa không bỏ, Sơ Tranh ngại phiền, bảo đối phương câm miệng.
Đối phương không những không câm miệng, còn càng nói càng quá đáng.
Tóm lại cuối cùng chính là Sơ Tranh đánh người...
Ứng Chiếu: “...”
Mục Tấn Nhiên: “...”
Ứng Chiếu đi tìm giáo viên xử lý chuyện này, Mục Tấn Nhiên mang oắt con đi tìm phụ huynh kia.
Sau khi xử lý, Mục Tấn Nhiên mang oắt con về chỗ hắn ta, Ứng Chiếu và Sơ Tranh cùng nhau về nhà.
“Đang êm đẹp em đánh người ta làm gì?”
“Cô ta quá ồn.”
[ Lải nhải không ngừng, lại không tiêu tiền nhà cô ta, ta vui lòng mua đồ cho oắt con thì làm sao! ]
[ Hơn nữa là cô ta ra tay trước, giáo viên kia ngu... ]
Ứng Chiếu: “...”
Chuyện này thật ra cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao Sơ Tranh biết tránh người.
Là phụ huynh kia chạy tới mách giáo viên, đúng lúc có giám sát quay được, nên mới lật xe.
Sau đó phụ huynh kia mới hơi sợ hãi.
Biết cha oắt con là tổng giám đốc có tiền có thế, sợ bị trả thù.
Nhưng sự thật chứng minh, sau đó vẫn luôn gió êm sóng lặng, chẳng có chuyện gì cả.
-
Oắt con tốt nghiệp nhà trẻ, lên tiểu học.
Oắt con nằm sấp trên bàn làm việc của Mục Tấn Nhiên làm bài tập, chân nhỏ lơ lửng, lắc qua lắc lại.
Oắt con viết mệt, quay đầu nhìn Mục Tấn Nhiên cũng đang làm bài thi bên cạnh.
“Daddy, daddy làm xong chưa?”
“Chưa...” Mục Tấn Nhiên đau đầu.
Oắt con yên tâm: “Con cũng chưa xong, daddy cố lên!”
Mục Tấn Nhiên: “...”
Mục Tấn Nhiên không muốn cố lên tí nào.
Chờ Sơ Tranh tới đón người, hắn ta trực tiếp đưa ra ý kiến với Sơ Tranh.
“Vì sao lần nào người làm bài thi cũng là tôi?”
“Bởi vì anh là cha ruột của nó.” Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: “Dạy nó cách đối nhân xử thế là chuyện của anh, đương nhiên anh phải đảm đương nhiều hơn.”
“...”
Nói xong rồi mang oắt con đi, để lại một mình Mục Tấn Nhiên đối mặt với bài thi tàn khốc.
-
Sơ Tranh rất thích mua đồ lung tung, đặc biệt là cho oắt con, mới đầu Ứng Chiếu còn hơi lo lắng.
Nhưng oắt con xem tiền tài như rất bình thường, cũng không bị nuông chiều ra tật xấu gì.
Không giống những đứa trẻ nhà khác, tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu khoe của.
Mà chuyện này cũng dẫn đến dù cho Mục Tấn Nhiên tặng gì, phản ứng của oắt con đều rất bình thản.
Đồ nó từng thấy quá nhiều.
Nhiều đến mức những thứ kia chỉ như đồ vật bình thường, không có gì lớn.
Chờ oắt con lớn hơn chút nữa, việc trong nhà nó cũng phải làm.
Mục Tấn Nhiên vô cùng... Nghẹn khuất.
Con của hắn ta cần tự động tay làm việc nhà sao?
Nhưng nhìn người vừa khẽ hát vừa vui vẻ lau nhà, Mục Tấn Nhiên đành phải vùi đầu xem văn kiện.
“Con trai, con qua đây chút.”
Ứng Mộ Tuyết bước mấy bước đến chỗ Mục Tấn Nhiên: “Gì thế daddy?”
“Gần đây họ Phong kia đang làm gì thế?” Ứng Mộ Tuyết ở chỗ hắn ta gần nửa tháng rồi.
“Đi nghỉ phép với ba ba rồi.” Ứng Mộ Tuyết có chút tức giận: “Daddy nói xem họ có quá đáng không chứ, lại còn giấu con đi nghỉ phép!! Mà còn lén đi nữa chứ, ai mà thèm đi theo hai người họ chứ.”
Mục Tấn Nhiên: “...”
Ứng Mộ Tuyết như một đứa nhỏ nhiều chuyện, thì thầm lải nhải hơn nửa ngày.
“Daddy hỏi con chút chuyện.”
“Daddy hỏi đi.”
“Khụ khụ khụ...” Mục Tấn Nhiên ngồi thẳng người dậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Mục Tấn Nhiên đột nhiên nghiêm túc như thế, làm Ứng Mộ Tuyết có chút kỳ quái.
“Daddy, không phải daddy muốn hỏi chuyện gì đó liên quan tới đạo đức luân lý chứ?”
Mục Tấn Nhiên: “????”
Đạo đức luân lý gì?
“Daddy muốn hỏi con, con có muốn đổi lại họ Mục không?”
Ứng Mộ Tuyết hơi sửng sốt, nó nhìn cha ruột của mình một chút, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.
“Không có gì, daddy chỉ hỏi một chút.” Mục Tấn Nhiên vỗ vỗ đầu Ứng Mộ Tuyết: “Đổi hay không do con tự quyết định.”
Ứng Mộ Tuyết: “...”
Vì sao nó còn nhỏ tuổi mà đã phải quyết định nhiều như vậy chứ.
Cái tên Ứng Mộ Tuyết này theo nó nhiều năm như vậy, đột nhiên từ bỏ, chắc chắn nó sẽ không thích ứng.
Chỉ là nghĩ lại, nó là con ruột của Mục Tấn Nhiên, theo họ người khác...
Ứng Mộ Tuyết cảm thấy mình nên hỏi ma ma của mình một tẹo.
“Đây là chuyện của con, hỏi ta làm gì.”
Câu trả lời của Sơ Tranh cũng không khác gì Ứng Mộ Tuyết nghĩ lắm.
“Không phải con muốn ma ma cho con chút tham khảo sao.” Ứng Mộ Tuyết thích làm nũng với Sơ Tranh.
Sơ Tranh cực kỳ qua loa: “Vậy con bốc thăm đi.”
“...”
Lại là thế này!!
Về sau nó cưới vợ, có phải cũng bốc thăm luôn không?
“Ma ma và ba ba đang làm gì thế?”
“Làm chút chuyện con không thể biết, nói xong chưa?”
“???” Chuyện gì mà nó không thể biết? “Lúc nào hai người về?”
“Không biết, trước hết con cứ để cha ruột con nuôi đi.”
Nói xong bên kia lập tức cúp máy.
Ứng Mộ Tuyết: “...”
Ứng Mộ Tuyết trầm mặc lôi giấy nhớ ra, viết hai tờ, sau khi vò thành một cục, thì đưa cho Mục Tấn Nhiên rút.
Mục Tấn Nhiên: “??”
Ứng Mộ Tuyết: “Ma ma nói bốc thăm, bốc trúng cái nào thì chọn cái đó.”
Mục Tấn Nhiên: “...”
Xong chưa!!
Mục Tấn Nhiên nhìn con trai nhà mình bỏ hai cục giấy trước mặt mình, chậm chạp vươn tay, dao động qua lại một lát.
“Bỏ đi.”
Có đổi lại tên thì hộ khẩu cũng không ở chỗ hắn ta, đổi gì mà đổi!
-
Lần này vất vả lắm Sơ Tranh mới mang được Ứng Chiếu ra ngoài, sao có thể về nhanh thế được.
Khi oắt con còn nhỏ thì còn tốt, chờ lớn hơn chút nữa, làm gì cũng không tiện.
Cho nên lần này đương nhiên phải nghiêm túc đòi lại nợ trước kia còn thiếu.
Ứng Chiếu: “...”
Hắn vẫn còn muốn sống.
Ứng Chiếu ra ngoài du lịch, kỳ thật cũng không hề ra ngoài, đại khái chính là cùng cô trải nghiệm sự khác biệt của khách sạn.
Sau khi trở về, hắn cảm thấy mình có thể viết phê bình và đánh giá về khách sạn.
“Nghe nói đêm nay có bữa tiệc đốt lửa trại, đi chơi không?” Ứng Chiếu ngồi dưới đất, hai tay đắp trên mép giường, nhìn người trên giường.
“Không đi.”
“Đi xem một chút đi mà.”
“Không đi.”
“...”
Ứng Chiếu thật sự rất muốn đi xem, cho nên cuối cùng sau khi ký kết hiệp ước không bình đẳng, cuối cùng cũng dụ được Sơ Tranh ra ngoài.
Trên bữa tiệc đốt lửa trại người đến người đi, Ứng Chiếu dắt Sơ Tranh đi xuyên qua đám người.
Người người lui tới, không ai chú ý tới họ.
Ứng Chiếu nắm chặt tay Sơ Tranh: “Thật sự rất cảm ơn em vì đã xuất hiện trong sinh mệnh của anh.”
Hắn không biết nếu như không gặp được cô, thì cuối cùng sẽ thế nào...
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, ánh sáng lờ mờ phác họa hình dáng của người đàn ông đến mơ hồ.
Ứng Chiếu khẽ cười, giọng nói lấn át tất cả ồn ào náo động: “Chủ nhà tiểu thư không trả lời anh sao?”
Sơ Tranh ôm lấy cổ Ứng Chiếu, hôn lên.
*
VỊ DIỆN THỨ 65 HOÀN TẤT!