Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thiết bị cộng hưởng Linh trị có thể làm gia tăng Linh trị dao động trên diện rộng.
Liễu Trọng không biết là bởi vì thứ kia từng được cải tạo rồi, không giống như thứ mà ông từng thấy.
Vấn Tiên Lộ sử dụng đều rất khéo léo, bình thường là dùng để thẩm vấn.
Gia tăng Linh trị dao động là chuyện tốt, sao lại dùng để thẩm vấn hả?
Bạn chỉ có thể ăn một bát cơm, bây giờ bắt bạn ăn tận mười bát, bạn ăn nổi không?
Kỹ thuật này cũng không khó, chỉ cần có hiểu rõ nhất định về sinh vật không biết, hiểu một chút nguyên lý và kỹ thuật là có thể làm được.
Nhưng mà...
Nhưng mà muốn thứ này tạo thành hiệu quả như nổ, thì phải cần một chất dẫn.
Giống như lần ở nhà tang lễ ấy.
Đáng tiếc chất dẫn đó là gì thì Sơ Tranh còn chưa biết rõ.
Liễu Trọng: “Bọn họ muốn dùng thứ đó để làm nổ điểm giao tiếp?”
Sơ Tranh nhìn có vẻ không lo lắng xíu nào: “Có lẽ thế.”
Liễu Trọng: “...”
Người ta đã sắp làm nổ điểm giao tiếp rồi, sao cháu còn không lo lắng gì hết vậy!
“Trước tiên mọi người đừng động thủ, nhìn xem làm sao để Linh trị cộng hưởng gây nổ đã.”
Liễu Trọng giật mình: “Cứ để bọn họ nổ như vậy à?”
Sơ Tranh: “Nếu như hắn thật sự có thể làm nổ thì đó là bản lĩnh của hắn, mở được một hai cái cũng không thành vấn đề, sau này phong lại là được rồi.”
Liễu Trọng: “...”
Cháu nói nghe thật nhẹ nhàng!
Điểm giao tiếp dưới tình huống bị phong kín mà cũng không ngừng có sinh vật không biết chui từ khe hở chạy qua.
Nếu như mà mở ra thì có bao nhiêu sinh vật không biết sẽ qua chứ?
Sơ Tranh cũng đã nói như vậy, Liễu Trọng chỉ có thể chấp hành.
Nhưng đám người kia lề mà lề mề, xếp chút thiết bị mà xếp cả nửa ngày.
Liễu Trọng chờ đến ngáp liên tục, rất muốn ra ngoài xếp giúp bọn họ.
Hiệu suất này cũng quá chậm rồi.
Bọn họ không biết nha đầu Sơ Tranh có thể giám sát tình huống dị thường ở mỗi điểm giao tiếp sao?
Liễu Trọng cân nhắc tỉ mỉ lại, ngay cả ông cũng không rõ, cho nên những người khác không biết dường như cũng không kỳ quái.
Vất vả lắm mới xếp xong được, bọn họ cũng không vội làm gì, mà đợi tại chỗ không làm gì cả.
Liễu Trọng: “...”
Dù sao Liễu Trọng cũng lớn tuổi rồi, tính tình kiên nhẫn.
Nhưng những người khác thì không kiên nhẫn được đến vậy.
Bình thường đối phó sinh vật không biết, cũng là đi lên là chơi thẳng luôn.
Còn công việc cần tính kiên nhẫn thì đều giao cho người chuyên nghiệp —— cục quản vật làm.
“Bình thường cảm thấy cục quản vật phế vật, bây giờ đột nhiên có chút hoài niệm.”
“Cục quản vật? Chúng ta và bọn họ có hợp tác sao?” Người hỏi đại khái là mới vào chưa được bao lâu, chưa hiểu rõ lắm về chuyện giữa cục quản vật và Vấn Tiên Lộ.
“Hợp tác? Làm sao có thể.”
“Vậy tại sao bọn họ lại giúp chúng ta?”
“Ha ha...”
Bình thường đều là lúc có chuyện cần thì lặng lẽ meo meo tiết lộ cho cục quản vật, chờ bọn họ làm xong xuôi cả, thì trực tiếp lấy kết quả đi là được.
“... Còn có thể làm như vậy sao?”
Thành viên của cục quản lý sinh vật không biết ở Kinh Nam thành xa xa cùng nhau rùng mình một cái.
“Tranh tiểu thư dạy.”
“...”
“Nói là... Lợi dụng phế vật.”
“...”
Liễu Trọng chen lời vào: “Đừng nói lung tung.”
Người trong cục quản lý sinh vật không biết phần lớn đều là người bình thường, người có bản lĩnh không nhiều.
Đối phó với sinh vật không biết, đối với bọn họ mà nói, lần nào cũng như ra chiến trường.
Nhưng loại chuyện như cần theo dõi nằm vùng, bình thường đều không phải việc gì đặc biệt nguy hiểm.
Chủ yếu là một số sinh vật không biết tương đối giảo hoạt, nhưng cũng không thật sự muốn đả thương người.
Cho nên để cục quản vật làm chuyện này là tốt nhất rồi.
“Nha đầu kia cũng vì không muốn nhìn bọn họ chịu chết như vậy, cho nên nhiều khi đều giải quyết hết nguy hiểm, sau đó mới giao cho bọn họ, để bọn họ tìm được một chút giá trị tồn tại.”
Đám người liếc nhìn nhau: “Sơ Tranh tiểu thư tốt như vậy sao?”
Sao họ lại thấy không tin nhỉ?
Sơ Tranh tiểu thư chính là kiểu đại lão người sống chớ đến gần, người chết chớ quấy rầy, giết người như chém củ cải.
Sao lại biết suy nghĩ cho người khác như vậy rồi?
Liễu Trọng thở dài: “Sau này các cậu sẽ hiểu.”
“Bọn họ có hành động.” Người giám thị phía trước trở lại báo cáo.
Mọi người lập tức mò qua, nhìn vào bên trong, đám người kia cũng bắt đầu hành động.
-
Hoàng Tuyền Lộ.
Không biết Sơ Tranh mò đâu ra một cái ghế đu bằng trúc, lúc này đang nằm ở trên đó, chầm chậm quơ quơ.
Người máy đồng bộ tiến độ bên kia cho Sơ Tranh.
【 Tiểu tỷ tỷ thân yêu, chào cô. 】
Sơ Tranh nhướn mày: “Vương bát đản?”
“Ngài mắng người ta làm gì?” Người máy đang cố gắng làm việc bất mãn.
【 Là ta. 】 Giọng nói của Vương Giả trực tiếp vang lên.
Người máy lập tức ngẩng đầu, thở phì phò gào thét: “Lại là giọng nói này!! Đây là ai vậy hả!!”
【 Tiểu tỷ tỷ, ta tới để cáo biệt cô. 】
“Cáo biệt?”
【 Đúng vậy, cảm ơn tiểu tỷ tỷ đã làm bạn với ta trong khoảng thời gian này, rất hân hạnh được quen biết cô. 】
【 Mặc dù cô đối với ta không được tốt lắm, lần nào cũng đối nghịch. 】
“Mi không phải AI của tập đoàn Phồn Tinh sao?”
【 AI? 】 Giọng nói của Vương Giả chứa chút nghi hoặc, một lát sau nói, 【 Không phải đâu, ta đến từ nền văn minh cao cấp hơn trong vũ trụ. 】
Sơ Tranh: “...”
Nền văn minh cao cấp hơn trong vũ trụ?
Sao mi không nói mi đến từ tận cùng vũ trụ đi!!
Dường như Sơ Tranh nghĩ đến cái gì đó, chuyển mắt qua người máy, con ngươi khẽ híp một cái, đột nhiên nhấc chân đá nó một cái: “Đồng loại của mi?”
“Nói bậy.” Người máy giận dữ mắng mỏ: “Ta mới không có đồng loại, ta là độc nhất vô nhị!!”
Vương Giả hơi kinh ngạc.
Sao lại còn có đồng loại của mình? Tiểu tỷ tỷ biết chuyện liên quan tới nền văn minh cao cấp trong vũ trụ sao?
Nó không biết, nó cũng không dám hỏi.
Vương Giả đầu đầy ngờ vực, cuối cùng chần chờ lên tiếng.
【... Nó chắc không phải là đồng loại của ta đâu, ta không cảm nhận được khí tức của đồng loại trên người nó. 】
【 Nhưng thế giới của tiểu tỷ tỷ, ngược lại có không ít thứ đến từ nền văn minh của chúng ta. 】
“Mi nói sinh vật không biết?”
【 Đúng vậy. 】
【 Bọn nó là một loại sinh vật bóng, trong thế giới của chúng ta, là thứ rất làm cho người ta ghét. 】
Sinh vật bóng ý chính là nương theo cái bóng mà sinh tồn, chỉ cần có bóng, thì bọn nó sẽ có khả năng sinh ra.
Ở nền văn minh cao cấp trong vũ trụ, những sinh vật bóng này giống như loại vi khuẩn ngoan cố làm người ta ghét.
Không thể tạo thành thương tổn quá lớn, nhưng cũng không trừ tận gốc được.
Sơ Tranh giống như đại lão phất tay: “Không nói chuyện này nữa, mi nói cho ta nghe thử xem, mi đưa ta vào trong trò chơi làm gì?”
【 Tiểu tỷ tỷ, ta cần thanh minh với cô một chút, mỗi một thế giới mà cô đi qua, đều là mảnh vỡ của những thế giới thật sự từng tồn tại. 】
“Từng tồn tại? Ý là bây giờ không còn nữa?”
【 Đúng vậy, những cái đó chỉ là mảnh vỡ... Ừm, ngài có thể hiểu thành sân chơi của văn minh vũ trụ đi, nói là trò chơi... Thật ra cũng không sai. 】
Sơ Tranh nắm lấy thành ghế của ghế đu, hít sâu một hơi: “Vậy trò chơi kia là thế nào?”
【 Khụ... Là sai lầm nhỏ của ta. 】 Dường như Vương Giả có chút ngượng ngùng.
Lúc đầu Vương Giả chỉ muốn khóa với Sơ Tranh.
Khóa lại cũng cần môi giới, lúc ấy trên người Sơ Tranh không có quá nhiều đồ vật, nên nó mới tùy tiện chọn cái vòng tay kia.
Nhưng vòng tay mà Sơ Tranh đeo rất kỳ quái, nó kết nối với một người khác.
Lúc đầu nó không chú ý tới, nên đã mang theo cả người kia nữa.
Liên lụy đến một sinh mệnh khác, đây là chuyện vạn vạn không được, muốn đá đối phương ra, lại phát hiện đã khóa lại, không đá ra được.
Cho nên chỉ có thể để Sơ Tranh mang theo bên cạnh mình, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.