Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tô Đề Nguyệt còn chưa tiêu hóa xong, Sơ Tranh giơ tay chỉ vào bản đồ: “Các anh điều tra xem, có người nào tên là Diêu Trúc Duyệt ở đây không, bây giờ ở đâu rồi.”
Tô Đề Nguyệt truy vấn: “Có liên quan đến cô ta sao?”
“Không biết.”
Lần trước cô từng đi tìm Diêu Trúc Duyệt, cho nên nhớ địa chỉ.
Bây giờ nhìn từ thời gian đánh dấu người chết, thì nơi ban đầu phát sinh chính là tòa nhà chỗ Diêu Trúc Duyệt, sau đó khuếch tán ra bên ngoài.
Cô ta cũng đi vào phòng thí nghiệm giống như Diệp Tích...
-
Bên phía Tô Đề Nguyệt rất nhanh điều tra được tin tức, nói cho Sơ Tranh biết: “Tìm được cha mẹ Diêu Trúc Duyệt, nhưng không tìm được Diêu Trúc Duyệt.”
Cha mẹ Diêu Trúc Duyệt cũng đang tìm cô ta.
Nghe nói đã mất tích có hai ngày rồi.
“Vì sao không báo cảnh sát?” Có người đang hỏi thăm cha mẹ Diêu gia.
Con gái mất tích hai ngày, nhưng trên hệ thống cũng không tìm được ghi chép từng báo cảnh sát.
Bây giờ pháp luật quy định, con trẻ chưa đầy mười tám tuổi chỉ cần phụ huynh xác định nhiều phương diện đều không liên lạc được, sau khi lựa chọn báo cảnh sát, tất cả sẽ được dựa theo tình huống mất tích, cần ưu tiên xử lý.
Bây giờ các ban ngành có rất nhiều nhân viên là người máy, cho nên cũng sẽ không quá tiêu hao cảnh lực.
Giờ đã mất tích tận hai ngày mà còn không báo cảnh sát, nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.
“Chuyện này...” Ông Diêu lộ vẻ chần chờ, tay đặt trước người khẽ run lên.
Bà Diêu chỉ bụm mặt mà khóc, cái không hỏi ra được gì cả.
“Diêu tiên sinh, xin hãy thành thật trả lời, vì sao không báo cảnh sát?”
“Chúng tôi tưởng là con bé giận dỗi chúng tôi...” Ông Diêu ngập ngừng trả lời: “Lúc trước con bé cũng như thế, cho nên chúng tôi không để ý.”
“Diêu tiên sinh, ông đang nói dối.” Tô Đề Nguyệt ra hiệu người hỏi ông Diêu đi làm chuyện khác, “Con gái của ông bây giờ đang mất tích, bây giờ lại là cục diện này, chẳng lẽ ông không lo lắng sao?”
Có thể là bà Diêu bị chuyện vừa rồi hù dọa, cảm xúc dần dần trở nên kích động: “Con gái tôi xảy ra chuyện rồi sao? Có phải con bé xảy ra chuyện rồi không? Con bé ở đâu, các cậu đã tìm được con bé chưa?”
“Chúng tôi chưa tìm được cô ấy, nhưng bây giờ muốn xác định cô ấy mất tích, thì phải cần hai người phối hợp, như vậy mới có thể nhanh chóng tìm được cô ấy hơn, hai người cũng không muốn nhìn thấy con gái mình biến thành thi thể lạnh băng đúng không? Cho nên chúng ta cùng nhau cố gắng, nhanh chóng tìm được con gái của hai người về mới là chuyện cấp bách trước mắt.”
Tô Đề Nguyệt rất có năng khiếu trên phương diện giao lưu trấn an lòng người.
Rất nhanh bà Diêu đã bình tĩnh lại, cũng phối hợp trả lời câu hỏi của y.
Dường như ông Diêu không muốn nói lắm, mấy lần cắt ngang lời bà Diêu.
“Vậy ông đi tìm đi, ông đi tìm đi, ông tìm Tiểu Duyệt về đi!!”
Bà Diêu đã nhịn đến cực hạn, trực tiếp bộc phát, vừa đánh ông Diêu vừa gầm thét.
“Mặt mũi, ông chỉ lo nghĩ đến mặt mũi, nếu không phải ông, thì sao con gái lại biến thành thế kia được! Đều là do ông hại!!”
Tô Đề Nguyệt cho người tách hai người ra, đơn độc hỏi bà Diêu.
Sơ Tranh chỉ hơi chú ý đến bên kia, lúc này đang kết nối với Liễu Trọng xem hiện trường bên kia.
Tinh Tuyệt đứng ở bên cạnh cô, cũng có chút cảm thấy hứng thú.
Rất nhiều hình ảnh đều là dã ngoại hoang vu, ánh sáng không đủ, không thấy rõ lắm.
“Tạm thời không có sinh vật không biết đi ra.” Liễu Trọng bên kia đã thu thập xong hiện trường, đang trông coi cái động đen sì kia: “Những người này đều chết hết, không còn một ai sống nữa cả.”
Có tất cả hai điểm giao tiếp bị nổ tung.
Nhưng đều không có sinh vật không biết đi ra.
Điểm giao tiếp sẽ thay đổi, có khả năng điểm giao tiếp này đã bỏ phế.
Cũng giống như trước kia là lối đi hai chiều, thì bây giờ chỉ là lối đi một chiều, chỉ xuất hiện ở chỗ bọn họ, không thể dùng được nữa.
Tiếng người lui tới ầm ĩ xung quanh, nơi xa thỉnh thoảng còn có người thét lên, vọt tới như thủy triều.
“Điểm giao tiếp... Điệu hổ ly sơn... Tự sát...”
Nhưng cái này có liên hệ gì?
Rốt cuộc đối phương muốn làm gì?
-
Tô Đề Nguyệt lên tiếng hỏi tình huống của Diêu Trúc Duyệt.
Kể từ sau lần Diêu Trúc Duyệt đi ra ngoài chơi với bạn học về thì trở nên không thích hợp.
Lúc đầu bọn họ không chú ý lắm, con trẻ bước vào thời kỳ phản nghịch, bình thường vẫn cứ hờ hững với bọn họ.
Nhưng một thời gian sau đó, Diêu Trúc Duyệt có đủ loại cử chỉ cổ quái làm cho bọn họ không thể không nghi ngờ.
Trên người Diêu Trúc Duyệt có một mùi hôi thối, nhưng Diêu Trúc Duyệt không cho phép bọn họ tới gần.
Vừa tới gần là hét lên nổi giận rồi ném đồ.
Đến sau đó còn trực tiếp đả thương người.
Biểu hiện của Diêu Trúc Duyệt hoàn toàn giống như người điên.
Bà Diêu muốn mang Diêu Trúc Duyệt đi khám xem, nhưng ông Diêu vì cơ hội thăng chức, không thể để đối thủ cạnh tranh có chút thời cơ nào mà lợi dụng, không cho phép bà Diêu dẫn Diêu Trúc Duyệt đi khám.
Ông Diêu bí mật mời bác sĩ đến, không có được bất cứ tác dụng gì thì không nói, ngược lại còn kích thích đến Diêu Trúc Duyệt.
Diêu Trúc Duyệt không cho phép bọn họ vào phòng, đồ ăn mỗi ngày cũng chỉ có thể để ở cửa phòng.
Diêu Trúc Duyệt mở cửa, chỉ duỗi một cánh tay ra lấy đồ vào.
Bà Diêu miêu tả cánh tay kia là gầy khô chỉ còn lại da, giống như chân gà vậy.
Dáng vẻ người không ra người ma không ra ma kia, càng làm cho ông Diêu quyết định không thể để cho người ta biết tình hình của Diêu Trúc Duyệt.
Cho đến hai ngày trước, Diêu Trúc Duyệt mất tích.
“Tình hình là như thế đấy, sau khi Diêu Trúc Duyệt mất tích, bọn họ cũng tìm khắp nơi, nhưng đều không tìm được người.”
“Đến Diêu gia xem sao.”
Tô Đề Nguyệt gật đầu, lại nhìn Tinh Tuyệt một chút: “Tinh Tuyệt, cậu có muốn ở lại đây không?”
“Không muốn.”
“Hắn đi theo tôi.” Sơ Tranh cũng không đồng ý.
Tô Đề Nguyệt không nói thêm nữa, dẫn họ đi đến Diêu gia.
Gian phòng của Diêu Trúc Duyệt giống như trại mà dân tị nạn từng ở, quần áo ném lung tung đầy đất, gương vỡ vụn khắp nơi.
Trên tường toàn là vết cào.
Tinh Tuyệt giơ tay bịt mũi: “Thối quá.”
Tô Đề Nguyệt: “Thối?”
Tinh Tuyệt: “Cậu không ngửi được à?”
Tô Đề Nguyệt lắc đầu.
Trong này nhìn thì đúng là bẩn thật, có một chút mùi vị khác thường, nhưng không đến mức thối.
Tinh Tuyệt nghi ngờ nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh Đang đứng trước tấm gương bể nát, liếc mắt qua nhìn Tinh Tuyệt, nghiêng đầu nhìn qua: “Anh đưa túi thơm kia cho anh ta sờ một chút.”
Tinh Tuyệt: “...”
Không muốn!!!!!!
Sơ Tranh nhìn được rất rõ ràng hai chữ này từ trên mặt Tinh Tuyệt.
Sơ Tranh: “...”
Là bạn của ta sao?
Nội tâm Tinh Tuyệt giãy dụa, không muốn cho người khác đụng vào đồ của Sơ Tranh lắm, cho dù là bạn bè cũng không được.
Ngay khi hắn đang giãy dụa, Sơ Tranh tới kéo hắn đi ra ngoài: “Chắc hẳn Diêu Trúc Duyệt là người các anh muốn tìm, tìm được cô ta thì thông báo cho tôi.”
“Phải làm sao để tìm? Bọn họ nói Diêu Trúc Duyệt đã mất tích hai ngày rồi.”
“Năng lực của cô ta là ảnh hưởng đến tư duy của người khác, cho nên nơi nào chết nhiều người thì đến chỗ đó.”
Cũng không khác gì công kích tinh thần.
Bảo bạn chết thì bạn phải đi chết.
Chỉ là quy mô lớn như vậy...
Con sinh vật không biết kia chỉ sợ khó đối phó.
-
Tô Đề Nguyệt vốn cho rằng mình sẽ tốn thời gian đi tìm, nhưng mà không nghĩ tới rất nhanh ở gần đó lại bộc phát một đợt tự sát quy mô lớn nữa.
Lúc này rõ ràng là nửa đêm, nhưng cả tòa thành thị lại đèn đuốc sáng trưng, không có ai chìm vào giấc ngủ.
Hương Sơ Tranh cho có hiệu quả, nhưng cũng phải chế trụ người muốn tự sát lại trước, sau đó giữ chặt trong phạm vi năm mươi mét.
Trước khi Tô Đề Nguyệt đi qua, không khỏi nghĩ đến lời Sơ Tranh nói với Tinh Tuyệt, thế là xin người ta một nhánh hương.
Cái rương kia nhìn có vẻ lớn, trên thực tế bên trong không có nhiều.