Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh phát hiện mình lần này mình không lập tức được đưa vào vị diện mới.
Mà là tồn tại trong một không gian đen thui.
Cũng có lẽ là... mắt cô mù.
Đương nhiên đó là không thể nào, Sơ Tranh xác định, mình đang ở trong một không gian hắc ám.
Xung quanh không hề có âm thanh gì.
【 Tiểu tỷ tỷ. 】
Thanh âm của Vương Giả vang lên.
Trước mặt cô có ánh sáng sáng lên.
Phạm vi một mét được chiếu sáng, mặt đất rất kỳ quái, giống như đang giẫm vào hư không...
Chỗ này là nơi quái quỷ nào?
【 Tiểu tỷ tỷ, bởi vì xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ cô phải trở về. 】
Sơ Tranh bất động thanh sắc đánh giá bốn phía.
“Có ý gì? Mi muốn cho ta trở về?”
【 Đúng thế. 】
“Mi xác định?”
【 Tiểu tỷ tỷ, xin đừng nên chất vấn ta nha. 】 Thanh âm của Vương Giả không có nhiều biến hóa, vẫn là âm thanh vui sướng của trẻ con kia.
“Mi thả ta trở về, dựa vào cái gì mà cảm thấy ta vẫn sẽ đi theo sự bài bố của mi?”
【 Tiểu tỷ tỷ, cô phải tin tưởng ta, cô không ném được ta. 】 Vương Giả rất là tự tin: 【 Tiểu tỷ tỷ, ta sẽ không tùy tiện vứt bỏ cô đâu, cô yên tâm! 】
Sơ Tranh: “...”
Ta yên tâm cái mông.
【 Được rồi, mời tiểu tỷ tỷ nhắm mắt lại, bây giờ ta lập tức đưa cô trở về. 】
Vương Giả nhắc nhở Sơ Tranh nhắm mắt lại.
Trên thực tế khi tiếng nói của nó vừa rơi xuống, Sơ Tranh cũng cảm giác được một trận choáng váng.
Giống như rơi từ trên trời cao xuống.
Sau đó rơi vào đất bằng.
Ầm ——
Sơ Tranh đứng dậy, cầu pha lê trong tay rơi xuống đất, ùng ục lăn trên sàn nhà bằng gỗ, tạo thành một loạt âm thanh lộc cộc.
Sơ Tranh cảm thấy có chút choáng đầu buồn nôn.
Cả người đều như đang lắc lư, xoay tròn...
Một hồi lâu sau hình ảnh mơ hồ trước mắt Sơ Tranh dần dần rõ ràng.
Gian phòng làm bằng gỗ mang đầy hương vị cổ xưa, ở vị trí gần tường bày một cái giường.
Tận cùng bên trong tường treo mấy bức họa, xem ra có chút niên đại.
Đối diện với giường là một cái bàn gỗ, trên mặt bàn bày biện không ít bình sứ trong suốt cao bằng đốt ngón tay, có cái trống không, có cái bên trong ẩn ẩn phát ra ánh sáng, giống như bỏ vào đó những con đom đóm đủ màu sắc
Bên cạnh bàn là một cái giá đỡ, phía trên bày biện đủ thứ đồ vật ngổn ngang.
Lớn như bình hoa, nhỏ như một cái cúc áo.
Một bên khác còn có một ngăn tủ, ngăn tủ mở ra một nửa, bên trong đều là quần áo.
Hoàn cảnh quen thuộc.
Cách bài trí quen thuộc.
Cô thật sự trở về rồi?
Quả cầu pha lê vừa rồi lăn xuống đất, chậm rãi lăn về.
Cầu pha lê mở ra, kít kít két két biến thành một người máy cỡ nhỏ.
Toàn thân nó đều được chế tạo bằng chất liệu pha lê cùng loại, nhưng rõ ràng đây không phải pha lê, bởi vì pha lê không cách nào từ một quả cầu biến thành một người máy được.
Người máy rất nhỏ, đại khái chỉ cao bằng một chiếc điện thoại di động.
Nếu như nó có làn da của con người, thì đó chính là một phiên bản mini của con người.
Trong phòng đại bộ phận đều rất cổ xưa, lộ ra cảm giác của niên đại, duy chỉ có người máy này, tràn ngập cảm giác khoa huyễn.
Đôi mắt bằng pha lê của người máy như có cảm xúc, đang không mắt chớp nhìn chằm chằm Sơ Tranh.
“Chủ nhân, ngài ngủ 9 ngày 08 giờ nha, giấc ngủ nghiêm trọng vượt chỉ tiêu, đơn đặt hàng chồng chất... A, một, hai, ba...”
Người máy từ từ đếm.
Thanh âm của nó cũng là âm thanh trẻ em, hơn nữa còn là loại âm thanh bập bẹ của đứa trẻ hai ba tuổi.
Sơ Tranh một cước đạp tới: “Bao nhiêu.”
Người máy ủy khuất phàn nàn: “Người ta còn chưa đếm xong.”
Sơ Tranh: “9 ngày 08 giờ mà ngươi còn chưa đếm xong, giữ ngươi lại làm gì.”
Người máy giơ tay ôm đầu: “Mười hai đơn nha.”
Bởi vì cánh tay quá ngắn, dẫn đến tư thế kia của người máy nhìn phá lệ khôi hài.
Cô ngủ 9 ngày...
Mà cô ở trong những thế giới kia, hẳn là mười bảy thế giới, tương đương với nửa ngày một thế giới.
“Vương bát đản?”
Người máy vô tội nói: “Chủ nhân, sao ngài có thể mắng chửi người chứ? Không... Mắng người máy cũng không đúng, ta được pháp luật bảo vệ đó!”
“Ngươi chính là một sản phẩm phi pháp, pháp luật nào bảo vệ ngươi?” Sơ Tranh lạnh băng dỗi về.
“...”
【 Tiểu tỷ tỷ. 】 Thanh âm của Vương Giả vang lên: 【 Cô cần phải nhanh chóng giải quyết xong toàn bộ phiền phức bên cô, thời gian vừa đến, ta sẽ lần nữa đưa cô đi. 】
Lần này giọng nói của Vương Giả dường như vang lên ở bên ngoài.
Thanh âm cũng không phải truyền đến từ trong đầu cô nữa.
“Ai đang nói chuyện? Ai đang nói chuyện?” Người máy xoay vòng vòng tại chỗ: “Là ai! Ra đây!!”
Âm thanh bập bẹ kia đến một chút khí thế cũng không có.
【 A... 】 Vương Giả dường như có chút hiếu kì: 【 Sao người máy này... Không đúng lắm? 】
Sơ Tranh dùng một cước đá người máy xuống dưới giường.
Dường như người máy bị kẹt lại, ở dưới gầm giường y y nha nha hừ.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì thu chân lại: “Mi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta vẫn sẽ cùng mi đi đến những thế giới không thể hiểu thấu kia?”
Ở đây là địa bàn của cô, sân nhà của cô.
【 Tiểu tỷ tỷ cố lên! 】 Vương Giả ném ra câu nói này, không có động tĩnh.
Sơ Tranh: “...”
Điệu bộ này là đại biểu, Vương bát đản có biện pháp đưa cô vào trong những thế giới kia lần nữa.
Chó chết!
Người máy từ dưới giường leo ra: “Phi phi phi, chủ nhân, gầm giường của ngài bao lâu rồi không quét dọn, sặc chết người ta.”
Sơ Tranh ngồi xuống ghế, không rõ thần sắc lâm vào trầm tư.
Rốt cuộc Vương bát đản muốn làm gì?
Nó lại là thứ gì...
Thật lâu sau, Sơ Tranh đặt câu hỏi: “Có ai từng đến không?”
“Có nha, hai ngày nay ngày nào cũng có người gõ cửa, người ta sợ hãi, không dám mở cửa.” Người máy bập bẹ cáo trạng.
“Ai gõ cửa?”
Người máy “đát” một tiếng, hình chiếu 3D ném ra trong không khí.
Một người đàn ông mặc âu phục, đứng ở cửa ra vào, dường như có chút khẩn trương gõ cửa.
“Chính là người này, ngày nào cũng tới.”
Ngón tay Sơ Tranh điểm trên hình chiếu 3D một cái, rất nhanh giao diện liền nhảy qua một giao diện khác, trên giao diện là các loại hình ảnh nhấp nhô, có chút giống một phần mềm nào đó.
[ Đơn đặt hàng chưa xử lý: 12]
Âm thanh nhắc nhở máy móc vang lên.
Sơ Tranh ấn mở đơn đặt hàng, sau khi xem xong thì mang theo người máy ra ngoài.
Ngoài cửa chính là cầu thang.
Dưới bậc thang là một cửa hàng không lớn, bên trong cửa hàng trưng bày các loại nến hương giấy nến.
Đúng thế.
Chính là nến hương giấy nến.
Loại để đốt cho người chết ấy.
Mà việc lúc này Sơ Tranh cần phải làm là —— gửi chuyển phát nhanh.
Đại lão cũng phải bôn ba vì sinh kế.
Sơ Tranh đóng gói đồ xong, vừa chuẩn bị gọi người đến lấy, trên lầu bỗng nhiên có tiếng đập cửa.
“Tới, lại tới.” Người máy xoay vòng quanh tại chỗ: “Là hắn, là hắn, chính là hắn.”
Sơ Tranh: “...”
Phía dưới căn nhà này chính là cửa hàng mặt tiền, có thể mở ra, bên ngoài chính là đường phố, không có gì khác biệt so với những cửa hàng bình thường.
Tầng hai là khu cư trú, có thể đi lên từ một bên khác, cũng giống như cư xá bình thường, có cửa.
Sơ Tranh lên lầu, xuyên qua gian phòng vừa rồi, đi qua một cánh cửa khác, bên này là phòng khách và phòng vệ sinh.
Phong cách của phòng khách và phòng ngủ không khác nhau lắm.
Đồ đạc trong nhà tràn ngập cổ hương cổ sắc, bức họa treo trên tường, đều là những bức họa có cảm giác rất xa xưa, toàn bộ không gian, cơ hồ không nhìn thấy đồ vật mang cảm giác hiện đại nào.
Sàn nhà làm bằng gỗ, dẫm lên trên, kẽo kẹt kẽo kẹt, cảm giác niên đại xa xăm xưa cổ liền đập vào mặt.