Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh lấy xuống một vật kim loại lớn tầm bằng ngón tay.
Đầu Hồ Thạc tràn đầy dấu chấm hỏi, Tô Đề Nguyệt chỉ dùng vẻ mặt ôn nhuận nho nhã nhìn, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Sơ Tranh gõ cầu pha lê một cái.
Cầu pha lê két kít két kít biến thành người máy, Sơ Tranh đưa vật kim loại kia cho nó.
Người máy bưng vật kim loại, bập bẹ phàn nàn: “Nó thật lớn, người ta cũng nhét không lọt.”
Sơ Tranh: “...”
Tô Đề Nguyệt: “...”
Hồ Thạc: “...”
Người máy tay ngắn chân ngắn, nó thử đem vật kim loại nhét ra sau mông mình, kết quả tất nhiên là thất bại.
“Chủ nhân, người ta đặt không đến.” Người máy cáo trạng với Sơ Tranh, trong âm thanh bập bẹ, lộ ra vẻ đáng thương: “Ngài giúp người ta đặt nha.”
Sơ Tranh nắm tay, không tiếng động uy hiếp.
Còn ồn ào nữa phá hủy ngươi!
Người máy oa một tiếng, mở một khối trên cánh tay mình ra, bỏ vật kim loại vào, còn không ngừng phàn nàn: “Đặt ở đây tuyệt không dễ chịu.”
Sơ Tranh dữ dằn nói: “Đừng quấy rối, nhanh lên.”
Người máy ủy khuất hừ một tiếng, lần nữa phát ra âm thanh, mặc dù vẫn là âm thanh bập bẹ, nhưng rõ ràng nhiều hơn mấy phần đứng đắn —— mặc dù đứng đắn vẫn khiến người ta buồn cười như cũ.
“Tư liệu tăng thêm...”
“Đọc video...”
“Thu hoạch thành công, linh trị dao động 1- 10, đang phán định đẳng cấp...”
“Phán định đẳng cấp thất bại, có muốn người làm phán định không?”
Phía trước Hồ Thạc đều nghe hiểu.
Nhưng phía sau là cái quỷ gì?
Linh trị là cái gì?
Phán định đẳng cấp gì?
“Người làm phán định.”
Hình ảnh trước mắt đột nhiên biến đổi.
Gian phòng vẫn là gian phòng kia, nhưng ánh sáng tối xuống không ít.
Trong phòng nhiều thêm một cái bóng nhỏ như cây gậy trúc.
Cái bóng vừa lúc ở trước mặt Hồ Thạc, Hồ Thạc bị dọa đến lui về phía sau, được Tô Đề Nguyệt đằng sau đỡ lấy.
Cái bóng xuyên qua Hồ Thạc, bay tới trước khoang trò chơi.
Hồ Thạc lập tức không quản sợ hãi nữa, bổ nhào qua phía khoang trò chơi.
“Hồ tiên sinh.”
Tô Đề Nguyệt giữ chặt hắn.
“Đây chỉ là chuyện phát sinh lúc trước, không cần khẩn trương.”
Hồ Thạc: “???”
Cái này không giống giám sát mà?
Hồ Thạc đứng ở chỗ này cảm thấy rất chân thực.
…
Một tay Sơ Tranh khoanh trước ngực, một tay chống cằm, đầu ngón tay chống đỡ lấy cánh môi, nhìn chằm chằm vào cái bóng kia.
Hình ảnh rất nhanh liền biến mất.
Hồ Thạc quay đầu đánh giá bốn phía, trên mặt kinh nghi bất định: “Đó... Đó là cái gì?”
Không ai trả lời hắn.
“Chủ nhân, sinh vật này người ta chưa từng thấy qua.” Người máy cùm cụp cùm cụp đi hai bước: “Dáng dấp thật kỳ quái, không đầu không đuôi, giống như cái bóng.”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Thứ ngươi chưa từng thấy rất nhiều.”
Người máy: “Chán ghét.”
“...” Sơ Tranh liếc nó một cái, tỉnh táo nói: “Thành lập hồ sơ.”
“Sinh vật không biết X346, hồ sơ đã thành lập, mời phán định đẳng cấp...”
“Đẳng cấp 5.”
“Sinh vật không biết X346 hồ sơ đã đổi mới.”
“Bắt được quỹ tích hành động.”
“Chủ nhân, không được, Linh trị dao động của nó rất yếu, rời khỏi gian phòng này, ta liền không bắt được.”
Sơ Tranh nhìn nó một chút, người máy vô tội nhìn Sơ Tranh, bề ngoài có góc có cạnh, làm nó lúc này nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Tô Đề Nguyệt lên tiếng: “Linh trị chỉ có 10, đây hẳn là sinh vật cấp thấp...”
“Cấp bậc tôi phán định cho nó là 5.” Sơ Tranh bình tĩnh cắt ngang lời y.
Tô Đề Nguyệt lập tức không lên tiếng.
Đẳng cấp 5, Linh trị dao động ít nhất phải 100 trở lên, vì sao cái này chỉ có 10?
“Giáo sư Tô... Đây là thứ gì?” Giọng nói của Hồ Thạc có chút phát run, luôn cảm thấy mình đang mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Tô Đề Nguyệt nhìn Sơ Tranh đi dạo trong gian phòng một chút, nói với Hồ Thạc: “Hồ tiên sinh, trên thế giới này, cũng không chỉ có con người tồn tại.”
“... Thật sự có quỷ sao?”
Tô Đề Nguyệt nói giống như cách nói của Sơ Tranh: “Hồ tiên sinh, phong kiến mê tín là không tốt.”
Hồ Thạc: “...” Không phải tôi phong kiến mê tín, mà là hết thảy những chuyện phát sinh, làm cho tôi không thể không phong kiến mê tín được!!
Còn có trước đó đến cửa hàng của Sơ Tranh.
Cô bán nến hương giấy nến, đây là đồ cho người chết dùng.
Thế này thì sao lại trách hắn nghĩ theo phương diện kia chứ?
Tô Đề Nguyệt thấy Sơ Tranh không có ý tứ ngăn cản, nếu chuyện này giải quyết được, thì cuối cùng vẫn phải nói với Hồ Thạc, cho nên Tô Đề Nguyệt bắt đầu giải thích cho Hồ Thạc.
Trên thế giới này tồn tại loại sinh vật không biết, cụ thể là gì, không ai nói rõ được.
Bọn nó có giống con người.
Có giống động vật.
Có giống thực vật.
Thậm chí còn có rất nhiều loại... tóm lại là thiên kì bách quái.
Những sinh vật không biết này có được năng lực mà con người không có, có lợi hại, có rất yếu.
Mặc dù sinh vật không biết có năng lực khác biệt, nhưng đa phần chúng đều có một điểm chung.
Bọn nó có thể sống nhờ trong thân thể con người... Đương nhiên bọn nó cũng có thể sống nhờ trong những thứ khác, chỉ có khi ở trong không khí, mới có thể hiện ra dáng vẻ chân thực.
Lúc đầu con người còn có thể nhận được năng lực giống như chúng nó, tỉ như đột nhiên có thể nhìn ban đêm, đột nhiên đã gặp qua là không quên được, vân vân...
Nhưng theo thời gian, bọn nó có thể chiếm thân thể của nhân loại thành của riêng —— vật chết thì không cần, vật chết bọn nó muốn ở bao lâu cũng được —— nhưng những sinh vật không biết này, càng thích nhân loại.
Nhân loại bị sống nhờ lặng yên không tiếng động chết đi.
Mà người bên cạnh lại không biết, người sống cùng bọn họ, đã sớm biến thành sinh vật khác.
Hồ Thạc nghe mà trợn mắt há mồm.
“Từ... Từ đâu tới?”
Cái này cũng không khác gì quỷ!
Phía sau lưng Hồ Thạc đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tô Đề Nguyệt lắc đầu, nhìn về phía Sơ Tranh: “Chỉ sợ chỉ có cô ấy biết.”
“... Sơ... Sơ Tranh tiểu thư làm gì?”
“...” Cái này thật đúng là không dễ kết luận, cô không thuộc về lĩnh vực của bọn họ, Tô Đề Nguyệt trầm mặc, hàm hồ nói: “Cô ấy giao tiếp với những sinh vật này.”
“...”
Hồ Thạc nuốt một ngụm nước bọt.
Cảm thấy mình cần phải tiêu hóa thật tốt đã.
…
Sơ Tranh có chút đau đầu.
Cô thấy phiền nhất là loại không có thân phận không có hộ khẩu này.
Những sinh vật không biết mà không có hộ khẩu ghi lại trên hồ sơ, thường thường là loại phiền toái nhất.
Hoặc là đẳng cấp cao, hoặc chính là có năng lực đặc biệt.
Tỷ như loại bây giờ...
Linh trị dao động từ 1 đến 10, kết quả phán định lại là cấp 5, hơn nữa cô cũng không phát hiện bên trong trang viên này có chỗ nào cất giấu đồ vật.
Cho nên tuyệt đối là có thêm năng lực đặc biệt.
Sơ Tranh nhìn Tô Đề Nguyệt một chút: “Đạo cụ chỗ các anh vô dụng?”
Tô Đề Nguyệt cười khổ: “Sơ Tranh tiểu thư, nếu như hữu dụng, tôi cũng không cần bảo Hồ tiên sinh đi mời cô.”
Nói thật, khi y đến xem, căn bản không hề phát hiện được.
Thời gian mà sinh vật không biết tồn tại đã rất dài.
Bên trên sớm đã có phát hiện, cũng có tổ chức chuyên môn đối phó.
Tô Đề Nguyệt chính là ở trong đó.
Bọn họ phụ trách xử lý những dị thường này.
Nhưng Sơ Tranh không giống bọn họ, cô không thuộc về bất cứ một tổ chức nào, người biết cô cũng không nhiều, mà năng lực của cô...
Tô Đề Nguyệt không rõ ràng lắm, nhưng tuyệt đối rất lợi hại.
Phát hiện có người bị sinh vật không biết sống nhờ, cô sẽ không ra tay, tựa hồ chỉ phụ trách ghi chép, thành lập hồ sơ về sinh vật không biết.
Sự sống còn của nhân loại, không có chút quan hệ nào với cô.
Đương nhiên nếu có thù lao, thì cũng có thể mời cô ra tay cứu giúp.