Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Giáo sư Tô, đây là tiến triển mới nhất của chúng tôi, tiến triển bên phía ngài chúng tôi cũng đã xem qua, căn cứ vào tình huống trước mắt, có thể tiếp tục tiến hành bước tiếp theo...”
Tô Đề Nguyệt và mấy nghiên cứu viên đi phía trước.
Sơ Tranh chậm rãi theo sau, ánh mắt tùy ý đảo qua đồ vật xung quanh.
Nơi này ra vào đều phải quét tấm thẻ đó, mỗi tấm thẻ thiết lập quyền hạn vô cùng nghiêm cẩn, dành cho khu vực nào thì chỉ có thể sử dụng ở khu vực ấy.
Khu vực khác nhau cần trao đổi đồ vật, đều tiến hành thông qua cửa sổ, hoặc là do người có quyền hạn cao hơn đưa qua.
Sơ Tranh bảo người máy thử phá giải hệ thống phòng ngự của nơi này, thuận tiện lấy được quyền hạn.
“Mọi người đi trước đi.”
Tô Đề Nguyệt bảo người khác đi trước, y đi chậm mấy bước, chờ Sơ Tranh.
“Sơ Tranh tiểu thư, rốt cuộc cô vào để làm gì?” Y còn tưởng rằng cô sẽ đơn độc hành động, ai biết cô lại đi theo một đường.
“Tìm người.”
Vẫn là đáp án này.
“Vậy sao cô không đi?” Đã chế tạo cơ hội cho cô, cô còn đi theo làm gì chứ?
“...”
Vấn đề này nói ra có hơi phức tạp, dù sao bây giờ ta còn chưa biết người ở đâu, làm sao mà tìm được?
Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ: “Không cần phải để ý đến tôi.”
Tô Đề Nguyệt: “...”
Cô là do tôi mang vào, lỡ xảy ra chuyện thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm đó!!
“Giáo sư Tô?” Người bên kia cũng không đi xa, lâu như vậy mà Tô Đề Nguyệt còn chưa qua, nên lên tiếng thúc giục.
Tô Đề Nguyệt hít sâu một hơi, từ bỏ giao lưu với Sơ Tranh, đi sang bên kia.
Sơ Tranh trấn định nhấc chân đuổi theo.
-
Nửa tiếng sau, Tô Đề Nguyệt tham dự một cuộc họp đơn giản với bọn họ, Sơ Tranh làm trợ lý lâm thời, cũng ngồi trong phòng họp.
Cuộc họp kết thúc, Tô Đề Nguyệt còn một hành trình nữa, bọn họ vừa đi ra khỏi phòng họp, thì cảnh báo trên đỉnh đầu kêu vang.
“Sao thế?”
Đột nhiên cảnh báo, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Mau đi xem sao.”
“Giáo sư Tô, hôm nay đến đây trước vậy, tôi sẽ cho người đưa hai người ra ngoài.”
Tô Đề Nguyệt nhìn người đang cúi đầu nhìn xuống đất một chút, cô đang làm gì vậy?
Tô Đề Nguyệt ngước mắt, lộ ra ý cười ôn hòa: “Được, làm phiền rồi.”
Người của sở nghiên cứu dẫn họ ra ngoài, cảnh báo vẫn luôn vang lên không ngừng, người người lui tới, vừa bận rộn vừa gấp gáp.
Sơ Tranh hai tay đút túi, vẫn là dáng vẻ nhàn tản, không để tâm như cũ.
Tô Đề Nguyệt hạ giọng hỏi: “Chuyện này do cô làm?”
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Đừng nói lung tung, anh trông thấy à?”
Tô Đề Nguyệt: “...”
Không trông thấy, nhưng trừ cô ra thì còn ai dám làm như thế nữa?
“Chủ nhân, tìm được rồi.” Người máy ló đầu ra từ trong túi của Sơ Tranh.
Người dẫn đường phía trước nghe thấy giọng nói bập bẹ kia, nghi hoặc quay đầu: “Ai ở đó... A!”
Sơ Tranh kéo người vào bên trong góc, trước khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, giơ tay đánh ngất xỉu.
Tô Đề Nguyệt: “!!!”
Tô Đề Nguyệt nhìn hai bên một chút, không ai đi sang bên này, y cũng vội vàng đi theo.
Sơ Tranh lấy từ trong túi ra một nhánh hương, châm lửa rồi đặt ở bên cạnh người kia.
Làm xong những chuyện này, Sơ Tranh đứng dậy đi về một phương hướng không có người.
Tô Đề Nguyệt hít sâu, cuối cùng lựa chọn đi theo.
“Cô...”
“Anh đi theo tôi làm gì?”
“Cô muốn làm gì?”
Phía trước Sơ Tranh có cánh cửa, cô tiện tay dùng thẻ gác cổng quét, cửa tích một tiếng rồi mở ra.
Tô Đề Nguyệt: “...”
“Đã nói là tìm người, anh nghe không hiểu?” Nói đến tìm người chính là tìm đến người!
Tô Đề Nguyệt cảm thấy mình có chút nghe không hiểu rồi, dáng vẻ bây giờ của cô có khác gì trộm cướp giữa ban ngày không?
Tô Đề Nguyệt nhìn cửa khép lại đằng sau một chút, thẻ trong tay y chắc chắn không mở ra được, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.
Tốc độ của Sơ Tranh mặc dù nhanh, nhưng phong thái của cô cực kỳ trấn định, thậm chí có chút nhàn nhã.
Cho nên dù gặp phải người, cũng không nhiều người chú ý.
Tô Đề Nguyệt: “...”
Tuyến đường Sơ Tranh đi, người càng ngày càng ít, mỗi một cánh cửa đóng kín cô đều có thể tùy tiện quét qua.
Tư thế kia không giống như xông vào, mà ngược lại giống như sếp lớn đến tuần tra.
Đi được một khoảng cách, bọn họ dần dần đi xuống.
Cửa phía dưới càng nghiêm hơn, không chỉ cần có thẻ gác cổng, còn cần mặt người và vân tay phân biệt.
“Cô như vậy...”
Sơ Tranh đè tay lên.
Tích ——
Cửa từ từ mở ra, lời Tô Đề Nguyệt muốn nói bị chắn về.
“Hai người là ai...”
Bên trong vừa vặn có người đi ra, cửa vừa mở ra, đối phương nghi hoặc nhìn họ.
Không biết Sơ Tranh đào đâu ra bình xịt phun sương, phun vào đối phương một cái, người kia trực tiếp mềm xuống.
Cô cũng lấy một nhánh hương ra đặt ở bên cạnh người kia như lúc trước.
Cô không hề che giấu hành tung của bản thân, to gan cực kỳ.
Tô Đề Nguyệt thu tầm mắt lại, theo sau.
Lúc này họ ở trong một hành lang, hai bên hành lang đều là gian phòng có tường thủy tinh, từ bên ngoài nhìn vào trong phòng, nhìn được không sót một thứ gì.
Có phòng trống không, có phòng thì có người mặc quần áo thuần một sắc trắng từ đầu đến chân.
Những người này đa phần đều nằm dưới đất, số ít người còn tỉnh táo.
Nhưng nhìn rất đờ đẫn...
Tô Đề Nguyệt nhíu mày, đây là đâu? Những người này dùng để làm gì?
Sơ Tranh mắt nhìn thẳng đi lên phía trước, giống như không trông thấy những người kia.
Tô Đề Nguyệt: “Sơ Tranh tiểu thư, đây là nơi nào?”
“Sao tôi biết được.” Ta chỉ đơn thuần đến để tìm người mà thôi.
“Đến rồi.” Người máy ghé vào bên túi áo của Sơ Tranh, nhắc nhở Sơ Tranh.
Gian phòng bên cạnh Sơ Tranh cũng không phải là tường thủy tinh, không nhìn thấy bên trong.
Cửa phòng không khó mở, gian phòng này giống như một phòng phẫu thuật, không có những người khác.
Trên bàn phẫu thuật có một người nằm.
Sơ Tranh đi qua xem, đúng là Bao Lỗi.
“Xem xem đã chết chưa.”
Người máy bò lên trên bàn phẫu thuật, nói nhỏ không biết niệm cái gì.
“Nhanh lên.”
“Hung gì mà hung! Ngài không thương người ta nữa rồi!” Người máy ngoài miệng thì bất mãn, nhưng lại rất nhanh ném hình ảnh toàn bộ thân thể Bao Lỗi ra trong không khí: “Triệu chứng sinh mạng yếu ớt, còn có thể cứu giúp được.”
Sơ Tranh nhấc đệm ở phía dưới lên, bọc Bao Lỗi lại, xách lên là đi ngay.
“Này!!” Người máy vẫy cánh tay ngắn: “Mang người ta đi với chứ!”
Người máy thấy Sơ Tranh không để ý tới mình, thu tay chân lại thành hình cầu, trực tiếp lăn xuống, nhanh như chớp đuổi kịp Sơ Tranh.
Tô Đề Nguyệt: “...”
Tôi là ai tôi đang ở đâu?
-
Sở nghiên cứu sinh vật không ngừng vang lên cảnh báo, họ kiểm tra tất cả mọi nơi một lần, nhưng không phát hiện ra gì dị thường.
Mà hành lang đi phía dưới cùng nhất, có người phát hiện Bao Lỗi biến mất.
“... Biến mất rồi!”
“Cái gì biến mất?”
“Người trước đó đưa tới, hắn biến mất rồi!”
“Cái gì?”
Phía dưới loạn thành một bầy, người lớn như vậy sao có thể biến mất ngay dưới mí mắt họ được?
“Mau đi kiểm tra xem có những ai tới nơi này!”
Giám sát là thứ đầu tiên được kiểm tra, nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện giám sát đều hỏng rồi, hỏng kiểu không thể nào sửa được nữa ấy.
Về phần người ở đây, được người ta phát hiện té xỉu trong đường hầm.
Sau khi tỉnh lại cũng một mảnh mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì, thậm chí đều không nhớ rõ tại sao mình lại ở đây, trí nhớ của họ dừng lại vào đêm qua lúc đi ngủ.