Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sinh vật không biết cấp F là nhiều nhất, không có lực công kích gì, cũng không có năng lực gì đặc biệt.
Giống như cây cỏ ven đường, bụi bặm trong không khí, mọi người hoàn toàn không muốn quan tâm quá nhiều.
Nguyên nhân mà người máy nói kỳ quái chính là ở đây, loại sinh vật không biết này muốn sống nhờ trong thân thể người là chuyện rất không dễ dàng.
Cho dù thật sự dưới cơ duyên xảo hợp, có được một cơ hội như vậy, bọn nó cũng sẽ cẩn thận duy trì hành vi của thân thể nguyên gốc, tuyệt đối sẽ không để cho người ta phát giác ra được.
Kiểu gây chuyện giống như em trai Diệp Lan thế này...
Không phải rất kỳ quái hay sao.
Vừa rồi Sơ Tranh cũng đã thấy tình huống của em trai Diệp Lan, nó không giống như một vật nhỏ cấp 1 có thể làm ra được.
“Mi chắc chắn không kiểm tra sai chứ?”
Người máy chống nạnh lên án: “Ngài lại chất vấn ta!! Sao ta lại phạm sai lầm được, ta đã sai bao giờ chưa, đáng ghét!”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh nhấn người máy về, như có điều suy nghĩ rời khỏi cư xá.
-
Tinh Tuyệt đã tỉnh, vì để làm yên lòng tập đoàn và phóng viên bên ngoài không ngừng nghe ngóng tin tức, Tinh Tuyệt được sắp xếp hành trình lộ diện.
Tinh Tuyệt lộ diện ở trung tâm thương mại, cấp tốc truyền khắp vòng.
Truyền thông khiêng trường thương đoản pháo đến trung tâm thương mại, muốn hỏi một số câu hỏi.
Đương nhiên Tinh Tuyệt không thể đi trả lời câu hỏi, bây giờ hắn cũng không biết.
Ngày hôm nay ra ngoài cũng là Hồ Thạc đi cùng hắn, chạy trong trung tâm thương mại một vòng, cố ý để truyền thông chụp được, để mọi người đều biết hắn rất tốt.
Mà Hồ Thạc cho Tinh Tuyệt xem một số video trước kia, chỉ cần hắn duy trì lại mặt lạnh không nói lời nào là được rồi.
Nhiệm vụ này khá là dễ dàng với Tinh Tuyệt.
“Tiên sinh, đi thêm một vòng nữa là chúng ta có thể về được rồi.”
“Ừ.” Mặt mày Tinh Tuyệt ôn hòa, mắt thấy sắp cười rồi.
“Tiên sinh, khí thế.” Hồ Thạc thấp giọng nhắc nhở: “Đừng cười.”
Tinh Tuyệt: “...”
Tinh Tuyệt nhấp môi dưới, thu lại ý cười, phối hợp với Hồ Thạc đi xong một vòng cuối cùng.
Ngày nào Hồ Thạc cũng mệt mỏi muốn chết, nhưng lại không dám giao chuyện này cho người khác.
Nếu như để cho người ta biết Tinh Tuyệt mất trí nhớ, thì còn ra nông nỗi gì nữa chứ!
“Có thể kết thúc công việc được chưa?” Tinh Tuyệt thừa dịp người bên cạnh cách khá xa, lễ phép hỏi Hồ Thạc.
“Được rồi...???”
Khoan đã, tiên sinh, cái kết thúc công việc này của ngài là có ý gì vậy?
Đây rốt cuộc là sự nghiệp của ai hả?
Tinh Tuyệt hoạt động bả vai, chuẩn bị theo đường cũ trở về, trở lại trên xe.
“Tiên sinh, bây giờ ngài đang đại diện cho tập đoàn Phồn Tinh, nói chuyện nhất định phải chú ý, ở bên ngoài toàn là người, nói sai một câu sẽ là phiền phức.”
“Tiên sinh... Tiên sinh?”
Tinh Tuyệt đột nhiên thay đổi lộ tuyến, Hồ Thạc cả kinh đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng đuổi theo.
“Tiên sinh, ngài đi đâu vậy? Chúng ta rời đi từ bên kia...”
Tinh Tuyệt không để ý tới Hồ Thạc, trực tiếp kéo cửa một nhà hàng ra, đi vào bên trong.
Rất nhanh Hồ Thạc đã trông thấy người đang ngồi trong nhà hàng, vẻ mặt lập tức có hơi rạn nứt.
Sao vị đại lão này lại ở loại nơi thế này?
Không phải nói loại nơi này thế nào, mà là nơi này quá có không khí của cuộc sống, không phù hợp với bức cách của vị đại lão này.
Sơ Tranh trông thấy Tinh Tuyệt cũng có chút ngoài ý muốn.
“Anh có thể ngồi không?” Khóe miệng người đàn ông khẽ cong, giọng nói ôn hòa lại lễ phép.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cúc cài rất kín kẽ.
Nhưng lúc này khí chất của đối phương quá ôn hòa, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy nghiêm túc.
“Tùy ý.”
Sơ Tranh vốn cho là hắn sẽ ngồi đối diện, ai biết Tinh Tuyệt lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.
Sơ Tranh đành phải xê dịch vào bên trong.
“Tiên sinh, đừng cười!!” Hồ Thạc muốn điên rồi: “Thiết lập nhân vật!!”
Tinh Tuyệt “ừ” một tiếng, độ cong nơi khóe miệng chợt thu lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
Sơ Tranh hơi chần chờ: “Hai người đang quay chương trình truyền hình thực tế à?”
Hồ Thạc: “...”
Này không phải là chương trình truyền hình thực tế sao?
Hồ Thạc thả rèm bên cạnh xuống, nhưng cũng chỉ là rèm lụa mỏng hơi mờ, tác dụng không lớn.
Đương nhiên, dù sao có cũng tốt hơn không.
Hồ Thạc: “Sơ Tranh tiểu thư, sao ngài lại ở đây?”
“Vì sao tôi không thể ở đây? Nhà anh mở?”
“Ừ.” Tinh Tuyệt gật đầu, hơi nghiêng mặt qua, chớp chớp mắt nhìn cô, lặng lẽ mỉm cười: “Là nhà anh mở.” Giọng nói kia lại mang chút khoe khoang.
Người đàn ông vốn đã rất đẹp, vụng trộm làm chuyện gần như dí dỏm thế kia, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
“Tiên sinh, tôi nhìn thấy rồi!!” Hồ Thạc thì rất tức giận: “Ngài đừng cười!”
Tinh Tuyệt: “...”
Tinh Tuyệt ngồi thẳng người dậy, khóe miệng mím thành một đường, lạnh lùng nghiêm túc nhìn mặt bàn.
Sơ Tranh đại khái cũng hiểu được nguyên nhân Hồ Thạc làm như vậy.
Cho nên cũng không có để ý đến hành vi của hai người lắm.
Cô biết sản nghiệp của tập đoàn Phồn Tinh rất nhiều, nhưng thứ cô biết hầu như đều là phương diện về khoa học kỹ thuật.
Không nghĩ tới trung tâm thương mại này cũng là...
Sơ Tranh không để tâm khen một câu: “Nhà anh thật có tiền.”
“Cũng tạm.” Tinh Tuyệt dùng từ ngắn gọn hơn không ít, có chút lãnh khốc —— nếu như hắn không vụng trộm dùng dư quang ngắm Sơ Tranh.
Hồ Thạc cảm thấy sớm muộn gì cũng xong.
Rốt cuộc đến bao giờ tiên sinh mới có thể khôi phục ký ức chứ!
Sơ Tranh chọn trên màn hình bên cạnh bàn mấy món đồ, người máy phục vụ đưa đồ ra rất nhanh.
Hồ Thạc rất không rõ, vì sao bây giờ họ lại bắt đầu ngồi đây uống trà chiều rồi...
Sơ Tranh đẩy bánh ngọt đựng trong đĩa sứ lên trước mặt Tinh Tuyệt.
“Tiên sinh không ăn đồ ngọt...”
Hồ Thạc còn chưa nói hết lời, Tinh Tuyệt đã cầm muỗng nhỏ múc một muỗng, sau khi đưa vào miệng thì nhìn về phía Hồ Thạc.
Hồ Thạc: “...”
Tinh Tuyệt nuốt xuống xong mới hỏi Hồ Thạc: “Tôi không ăn sao?”
Hồ Thạc: “... Trước kia ngài không ăn.”
Ít nhất là Hồ Thạc chưa từng thấy Tinh Tuyệt ăn đồ ngọt... Được thôi, trừ một chút trường hợp đặc biệt, thì Hồ Thạc cũng chưa từng được thấy Tinh Tuyệt ăn uống.
“Ồ.” Tinh Tuyệt nhịn không được cười cười: “Nhưng đây là bạn gái tôi cho tôi mà.”
“...”
Cô ta là bạn gái gì...
Ngài vui là được rồi.
Hồ Thạc mượn cớ rời đi, sợ mình ngồi thêm nữa thì sẽ bị tức chết.
Hồ Thạc vừa đi, Tinh Tuyệt không bày ra dáng vẻ như vừa rồi nữa, thoải mái nhẹ nhàng dựa vào ghế sofa.
Tinh Tuyệt: “Hình như em rất bận?”
“Ừ.”
Tinh Tuyệt gật đầu, không hỏi, trực tiếp đổi đề tài: “Trước kia anh gọi em là gì thế? Tên sao?”
Sơ Tranh: “Bây giờ anh muốn gọi em là gì thì cứ gọi.”
Tinh Tuyệt: “Xưng hô trước kia càng làm anh dễ nhớ hơn.”
Sơ Tranh trầm mặc vài giây: “Anh nên tự nghĩ đi.”
Tinh Tuyệt nhíu mày: “Em không chịu nói cho anh biết?”
Sơ Tranh mở miệng nói mò: “Anh phải tự nhớ ra mới có ý nghĩa.”
“...” Tinh Tuyệt uống ngụm nước, một lát sau giống như bị lời Sơ Tranh nói làm phục rồi: “Được rồi, anh tự nghĩ vậy.”
Tinh Tuyệt cúi đầu ăn, thỉnh thoảng nói với Sơ Tranh hai câu, bầu không khí hòa hợp.
Nửa tiếng sau.
Có hai nam sinh đi từ ngoài cửa vào, sau khi nhìn xung quanh thì khóa chặt phương hướng của Sơ Tranh.
Hai người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng cùng nhau đi tới.
“Là... là... Cô tìm chúng tôi sao?” Nam sinh Giáp thăm dò hỏi.
Sơ Tranh: “Bạn học của Diệp Tích?”
Nam sinh Giáp và nam sinh Ất gật gật đầu: “... Vâng.”
“Ngồi đi.”
Hai nam sinh liếc nhau, lại nhìn Tinh Tuyệt cúi đầu không nói lời nào bên cạnh, cẩn thận ngồi xuống đối diện.