Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1342: Chương 1342: Vấn Tiên Hoàng Tuyền (5)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cục quản lý sinh vật không biết quá dài, cho nên người máy lấy cho bọn họ một cái tên gọi tắt siêu giản dị “vật quản cục“.

Mặc dù Sơ Tranh từng hoài nghi rằng người máy copy của người ta.

Đáng tiếc người máy đánh chết không thừa nhận.

Trong vật quản cục có biện pháp kiểm trắc Linh trị, nếu như xuất hiện lượng lớn dao động dị thường, thì cũng sẽ phái người đến kiểm tra.

Khi Sơ Tranh vừa tới, cũng không phát hiện nơi này có quá nhiều Linh trị dao động.

Thần sắc Tô Đề Nguyệt mang theo vẻ ngưng trọng: “Tại sao bọn nó lại đồng thời xuất hiện nhiều như vậy? Sơ Tranh tiểu thư, những sinh vật không biết này rất không thích hợp.”

“Bọn nó chưa từng thích hợp bao giờ.”

“...”

Mặc dù Sơ Tranh oán Tô Đề Nguyệt, nhưng đáy lòng cũng biết rõ vấn đề Tô Đề Nguyệt đưa ra chính là mấu chốt.

Vì sao sinh vật không biết lại đồng thời xuất hiện?

Chuyện này không phù hợp với quy tắc sinh tồn của sinh vật không biết.

Cho dù là cùng một giống loài, bọn nó cũng sẽ rất ít khi đồng thời xuất hiện.

Bây giờ lại đồng thời xuất hiện nhiều như vậy...

Sinh vật không biết muốn làm gì?

Tạo phản sao?

“Tô tiên sinh, chúng tôi phát hiện được cái này.” Người của vật quản cục cầm một vật tới cho Tô Đề Nguyệt xem.

Mảnh kim loại hình tam giác.

Thứ này Sơ Tranh nhìn thấy không chỉ một lần.

Lại là thứ này.

Thứ này có thể giải thích vì sao khi cô vừa tới nơi này, không phát hiện còn có những sinh vật không biết khác.

“Sơ Tranh tiểu thư, bây giờ cô cảm thấy chuyện này còn đơn giản nữa không?” Đầu ngón tay Tô Đề Nguyệt kẹp lấy mảnh kim loại, ngữ khí ôn hòa hỏi Sơ Tranh.

Vì sao trong cơ thể của những sinh vật không biết này, lại có những mảnh kim loại kiểu này

Cùng với con lần trước bắt được ở trang viên Tinh Gia kia, có phải do cùng một “người” gây nên không?

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, thần sắc thản nhiên, không lên tiếng.

Tô Đề Nguyệt nói: “Sơ Tranh tiểu thư, tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy.”

Đuôi lông mày Sơ Tranh khẽ nâng lên, nhỏ bé đến không thể nhận ra: “Tôi không cần người kéo chân sau.”

Tô Đề Nguyệt cảm giác trái tim bị đâm một đao.

Cục quản lý sinh vật không biết của bọn họ cũng không yếu tới như vậy đâu!

Tô Đề Nguyệt: “Sơ Tranh tiểu thư, tôi cảm thấy cô có thể cân nhắc thật kỹ, chúng ta có thể cùng có được tin tức.”

Sơ Tranh: “Anh muốn chiếm tiện nghi của tôi?”

Tin tức của Vấn Tiên Lộ, so với cái vật quản cục nát của y thì đa dạng hơn rất nhiều, đây không phải chiếm tiện nghi thì là gì?

Nghĩ hay lắm đấy.

Còn muốn gạt ta!

Không có cửa đâu!

Tô Đề Nguyệt: “...”

Rốt cuộc y đắc tội với cô ở chỗ nào rồi!!

Tô Đề Nguyệt đưa ra mấy đề nghị, đều bị Sơ Tranh một ngụm bác bỏ.

Cô chắp tay, đi đến trước mặt con sinh vật không biết đổ xuống cuối cùng kiểm tra.

Mảnh kim loại vừa rồi là phát hiện từ chỗ nó, trên người các sinh vật không biết khác không có mảnh kim loại này.

-

Một bên khác, người của vật quản cục tò mò đi đến bên cạnh Tô Đề Nguyệt hỏi thăm: “Tô tiên sinh, cô ta là ai vậy?”

“Chuyện này hỏi ít thôi.” Tô Đề Nguyệt cảnh cáo bọn họ: “Nhanh chóng thu dọn hiện trường, Linh Phách đã thu thập lại hết chưa?”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, càng tò mò về thân phận của Sơ Tranh hơn.

Nhưng tò mò thì tò mò, lại không dám nghe ngóng.

Bọn họ làm nghề này, quan trọng nhất chính là khống chế lòng hiếu kỳ của mình, bằng không thì chết như thế nào cũng không biết.

Có người nhỏ giọng nói: “Con cuối cùng ở trong tay cô ta...”

Tô Đề Nguyệt gật đầu, biểu thị biết rồi.

Con cuối cùng là do cô giết, Linh Phách thuộc về cô cũng không có vấn đề gì.

Cô không chiếm hết các Linh Phách khác thành của mình, là đã biểu hiện ra phong phạm rộng lượng lắm rồi.

Tô Đề Nguyệt chỉ huy người ở hiện trường đâu vào đấy.

Trong công viên đột nhiên trụi đi nhiều cây như vậy, chuyện này còn phải xử lý, bằng không thì sẽ gây nên phiền toái không cần thiết.

Tô Đề Nguyệt bố trí xong, đi đến chỗ Sơ Tranh.

“Sơ Tranh tiểu thư, nhìn ra cái gì rồi?”

Sơ Tranh phủi phủi bùn đất trên tay, đứng dậy: “Ăn quá tốt rồi.”

“Hả?”

Sơ Tranh không có ý giải thích.

Người bên cạnh kinh hồn táng đảm nhìn.

Vừa rồi cô gái này trực tiếp dùng tay đụng vào những thứ này.

Có ai dám trực tiếp chạm tay vào sinh vật không biết đâu?

Chứ đừng nói là thứ đồ chơi này còn mang theo tính ăn mòn.

“Sơ Tranh tiểu thư có ý gì?” Sơ Tranh không nói, Tô Đề Nguyệt không ngại học hỏi.

Vị này nếu như cô không nói, mà bạn không hỏi, thì cơ bản không có sau đó.

Nhưng nếu bạn hỏi, nếu tâm tình cô tốt, nói không chừng có thể có được đáp án.

“Không có ý gì.”

Hiển nhiên lúc này tâm tình Sơ Tranh cũng không tính là tốt.

-

“Chủ nhân.”

Người máy cùm cụp cùm cụp chạy tới, một đoàn nho nhỏ, chạy rất nhanh.

Người bên kia đều bị giật mình.

“Thứ gì!”

“Má ơi!”

“Sao còn có một đứa trẻ nữa?”

“Ngăn bọn họ lại!”

Tinh Kiều đi theo đằng sau người máy.

“Chú Tô.” Tinh Kiều lễ phép kêu một tiếng.

Tô Đề Nguyệt kinh ngạc: “Tiểu Kiều, sao cháu lại ở đây? Không sao đâu, để bọn họ tới đi.”

Câu tiếp theo là nói với đồng nghiệp đang dự định ngăn bọn họ lại.

“Tại sao cháu lại ở đây?” Tô Đề Nguyệt đi đến bên cạnh Tinh Kiều, ngồi xổm người xuống, vẻ lo lắng trên mặt không giống làm bộ.

Tinh Kiều nhìn về phía Sơ Tranh.

Cậu không nghĩ tới Tô Đề Nguyệt lại là người của vật quản cục gì đó...

Tô Đề Nguyệt quay đầu nhìn Sơ Tranh, trong chớp nhoáng, dường như đã hiểu rõ gì đó.

Y biết Vấn Tiên Lộ còn có rất nhiều người, giống như cô, làm những chuyện giống vậy.

Trước kia y cũng từng gặp qua.

Chỉ là y không nghĩ tới, có một ngày người mình quen, sẽ bị tuyển chọn vào chỗ kia.

Y bỗng nhiên đứng lên, ngăn Tinh Kiều ở phía sau: “Sơ Tranh tiểu thư, Tinh Kiều mới bao nhiêu tuổi, sao cô có thể để thằng bé cuốn vào những chuyện này?”

“Chuyện này không phải là tôi có muốn hay không, quy tắc như thế.”

Ta cũng không muốn mang trẻ trâu.

Nhưng thằng nhóc đó chính là người ứng cử, ta có thể xử lý thế nào?

Giết sao?

“Người của Vấn Tiên Lộ không phải do cô chọn sao?” Tô Đề Nguyệt cau mày: “Nó có thể làm gì? Nó chỉ là đứa bé...”

“Nó lợi hại hơn vật quản cục phế vật các anh nhiều.”

“...”

Thành viên của cục quản lý sinh vật không biết, mỗi một người đều được tuyển chọn tỉ mỉ ra, sao có thể là phế vật!

Tô Đề Nguyệt hít sâu một hơi: “Tôi không đồng ý.”

Mi không đồng ý thì làm được gì.

Khế ước cũng đã ký.

“Anh dựa vào cái gì mà không đồng ý?”

“Chắc cô cũng biết cha thằng bé là ai, cha nó và Tinh Tuyệt tôi đều biết, bây giờ bọn họ không thể quyết định thay nó, nó gọi tôi một tiếng chú, thì tôi phải có trách nhiệm với nó.”

Tô Đề Nguyệt nói rất có lý có căn cứ.

Liên hệ với sinh vật không biết, bản thân Tô Đề Nguyệt hiểu rõ, biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào.

Nếu như Tinh Kiều đã trưởng thành, thì y có thể không hỏi đến.

Nhưng đây chính là đứa bé!!

Tinh Kiều xác thực có chút không giống các đứa trẻ khác, thông minh, lý trí, nhưng nó vẫn chỉ là một đứa bé.

“Sơ Tranh tiểu thư, thằng bé mới tám tuổi, căn bản không thể tự quyết định chuyện của mình, cô không thể lừa gạt trẻ con được!”

“...”

Trẻ con dễ bị lừa mà!

A Phi!

Ai lừa gạt trẻ con!

Cô là loại người này sao!?

Đại lão cần phải lừa gạt trẻ con sao!

Sơ Tranh không sợ hãi: “Được thôi, anh giết chết nó đi.”

Khế ước đã hoàn thành, trừ phi Tinh Kiều chết, bằng không thì trong thời gian này không thể nào giải trừ khế ước.

Sơ Tranh còn rất hào phóng làm dấu tay xin mời.

Tô Đề Nguyệt: “???”

“Chú Tô.” Tinh Kiều kéo vạt áo Tô Đề Nguyệt: “Cháu biết mình đang làm gì, chuyện này là cháu tự nguyện.”

“Tiểu Kiều!”

Tô Đề Nguyệt thấp giọng quát một tiếng, mặt mày ôn nhuận cũng trầm xuống.

Tinh Kiều nói rõ ràng từng chữ: “Chú Tô, cháu hiểu rõ.”

Tô Đề Nguyệt nhìn Sơ Tranh đứng đằng sau một chút, kéo Tinh Kiều đi sang bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.