Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mấy ngày nay Tinh Kiều đều không gặp được Sơ Tranh, nhưng cậu từng hỏi thăm Liễu Trọng xem họ đang làm gì, cho nên ít nhiều cậu cũng biết được một chút chuyện.
Bị gọi đến cũng không hỏi gì nhiều, lãnh khốc đứng ở một bên.
Tạ Thời muốn nói chuyện với cậu cũng không dám lên tiếng.
Này sao mà giống y Sơ Tranh tiểu thư vậy?
Sơ Tranh dựa vào ghế hỏi Tô Nghiêu: “Hỏi ra được gì chưa?”
Sinh vật không biết cấp 1 rất dễ thẩm vấn, cho dù nó hơi béo, nhưng rất nhanh cũng phải khai ra.
Dựa theo lời nó nói, thì nó bị bắt vào, sau khi vào thì bị giam trong một căn phòng rất lớn.
Bên trong có rất nhiều sinh vật không biết không khác gì nó lắm.
Sau khi bị nhốt vào đó, trừ sinh vật không biết ra, thì nó chưa từng gặp được nhân loại.
Sau đó thì chính là cửa đột nhiên mở ra, nó gặp phải Diệp Tích, dưới cơ duyên xảo hợp sống nhờ trên người Diệp Tích.
Lúc mới sống nhờ thì còn tốt, nhưng rất nhanh nó lại cảm thấy rất đói.
“Dựa theo lời nó nói, chỗ nhốt nó có lẽ là khu vực này của phòng thí nghiệm.” Trong tay Liễu Trọng đã có bản đồ phòng thí nghiệm, ông khoanh tròn một chỗ: “Nơi này có rất nhiều gian phòng tương tự nhau, nếu như đều dùng để nhốt sinh vật không biết...”
Số lượng kia...
Mấu chốt là, những sinh vật không biết đó đều vô cùng có khả năng đã chạy hết toàn bộ.
Cái thôn bên ngoài kia chính là minh chứng tốt nhất của chuyện sinh vật không biết mất khống chế.
Sinh vật không biết cũng không phải cần sống nhờ trong thân thể con người thật lâu mới có thể làm chết một con người, nếu như bọn nó muốn, thì chỉ cần vài giây là có thể giết chết người được rồi.
Tô Nghiêu bổ sung: “F38 còn nói, mặc dù nó không hề gặp con người, nhưng nơi nhốt nó cách mỗi mấy ngày sẽ mang một nhóm sinh vật không biết đi, sau đó lại bổ sung vào.”
Dạ Nguyệt Lê dùng quạt che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt: “Sơ Tranh tiểu thư, cô cảm thấy thế này giống cái gì?”
Sơ Tranh: “Chăn nuôi?”
Dạ Nguyệt Lê: “Hình thể của F38 rất kỳ quái, nó quá béo, tựa như quá thừa dinh dưỡng vậy.”
Sơ Tranh cũng cảm thấy rất giống chăn nuôi.
Liễu Trọng nhíu mày: “Nếu như là chăn nuôi, thì làm vậy để làm gì? Sinh vật không biết cấp 1 cũng không có tác dụng quá lớn.”
Muốn nuôi cũng phải nuôi mấy con cấp cao xíu chứ?
Nuôi mấy đứa nhãi cấp 1 làm gì?
Sơ Tranh trầm mặc một hồi: “Tập hợp hồ sơ những vụ án tử vong vì sinh vật không biết trong mấy tháng gần đây đưa đến cho tôi, chắc bên chỗ cục quản lý sinh vật không biết cũng có, nghĩ cách kiếm hồ sơ đi.”
Liễu Trọng: “...”
Người ta sẽ cho cô chắc?
Cái “kiếm” này không phải là đi chôm sao?
Gần đây vụ án con người bị sinh vật không biết tập kích, sống nhờ phi pháp xác thực đã tăng lên rất nhiều.
Nhưng số lượng thì vẫn nằm trong vòng giới hạn của Vấn Tiên Lộ, chưa phát động cảnh báo.
Sơ Tranh tốn thời gian so sánh tất cả hồ sơ, phát hiện không ít tình huống đều là mấy con vật nhỏ cấp 1.
Sơ Tranh bóp bóp mi tâm, chỉnh lý lại từ đầu đến cuối chuyện này.
Thứ nhất, Diệp Tích và Diêu Trúc Duyệt ngộ nhập phòng thí nghiệm, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, dẫn đến những thứ trong phòng thí nghiệm đều chạy ra ngoài, phòng thí nghiệm bị bỏ hoang.
Thứ hai, vụ án sinh vật không biết sống nhờ phi pháp tăng nhiều, vừa vặn là sau khi phòng thí nghiệm bị bỏ hoang.
Thứ ba, sinh vật không biết trong phòng thí nghiệm có thể là bị chăn nuôi.
Cho nên bây giờ có ba vấn đề.
Một, phòng thí nghiệm là của ai.
Hai, chăn nuôi sinh vật không biết làm gì.
Ba, trong căn phòng chế tạo bằng “kim cương” ấy nhốt thứ gì?
Sơ Tranh có chút bực bội.
Chuyện của Vạn Phi còn chưa điều tra rõ ràng, bây giờ lại xuất hiện một chuyện khác, đang chơi ai đây chứ?
Sơ Tranh nghĩ đến một đống phiền phức trên người mình, chỉ muốn lẳng lặng.
-
“Sơ Tranh tiểu thư, Diệp Tích tỉnh rồi.”
Sơ Tranh tỉnh giấc từ trong mộng, lập tức ngồi bật dậy, nhìn về phía người máy đang đọc lại lời nhắn bên cạnh.
Cô nhìn quanh bốn phía, vẫn là gian phòng của cô.
Xém chút tưởng là lại bị truyền tống đi rồi...
Vương bát đản bây giờ cũng không có động tĩnh gì nữa.
Sơ Tranh cúi đầu nhìn vòng tay trên cổ tay, đương nhiên lúc này cô không có nhiều tâm tình để mà xoắn xuýt vấn đề này quá nhiều.
Người máy vẫn còn đang đọc: “Người gửi: Diệp Lan.”
Diệp Tích tỉnh rồi?
Sơ Tranh thay quần áo xuống lầu, vừa kéo cửa ra thì đã nhìn thấy Tinh Tuyệt dựa vào cửa xe, trong tay ôm một bó hoa rực rỡ.
Người đàn ông chỉ mặc quần áo đơn giản thoải mái, thân thể thẳng tắp như tùng, ánh nắng mai rơi trên người hắn, dát lên một tầng vầng sáng ấm áp.
Hắn đứng ở đó, còn chói chang hơn cả ánh nắng sớm ngoài kia.
Sơ Tranh: “...”
Phương thức mở cửa không đúng sao?
Sơ Tranh đóng sầm cửa lại.
Tinh Tuyệt trông thấy Sơ Tranh ra, khóe môi đã nhếch lên nụ cười, nhưng một giây sau thì nhìn thấy Sơ Tranh đóng sập cửa lại.
Nụ cười trên khóe miệng hắn hơi ngưng lại, có chút mờ mịt nhìn cánh cửa đóng kín kia.
Sơ Tranh mở cửa, Tinh Tuyệt vẫn đứng bên ngoài như cũ.
“Sao anh lại tới đây?” Sơ Tranh đành phải ra ngoài.
“Bảo Bảo không hi vọng trông thấy anh lúc bắt đầu một ngày mới sao?” Người đàn ông ôm hoa, rõ ràng không lộ ra vẻ gì đặc biệt, nhưng lại không khỏi làm cho người ta cảm thấy hắn rất tủi thân.
Sơ Tranh: “...”
Nhớ thời gian có thể kéo ngược lại quá đi.
“Không có.”
Của ta.
Tỉnh táo.
Nhịn một chút.
Tinh Tuyệt mím môi cười khẽ, đưa hoa cho Sơ Tranh, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cô.
Sơ Tranh lại nhịn một chút, nhận lấy hoa.
“Anh vào bằng cách nào?”
Bây giờ Vấn Tiên Lộ đã phong bế, người ngoài không vào được.
“Tinh Kiều mang anh vào.” Tinh Tuyệt lấy được địa chỉ của Vấn Tiên Lộ từ chỗ Hồ Thạc, nhưng đi ra ngoài mới phát hiện làm cách nào cũng không thể tìm thấy nơi này.
Sau đó hắn nhớ tới mình còn đứa cháu trai được cô thu nhận làm đồ đệ.
Hồ Thạc nói bây giờ nó đang ở trong Vấn Tiên Lộ, cho nên hắn gọi Tinh Kiều tới đón hắn.
Sơ Tranh nhìn ra bên ngoài đường đi, quả nhiên nhìn thấy Tinh Kiều đứng ở cửa chính của số 13, đang nhìn về phía bên này.
Sơ Tranh thu tầm mắt lại: “Anh rất thông minh.”
“Kém hơn Bảo Bảo, Bảo Bảo thông minh nhất.” Tinh Tuyệt rất chi là khiêm tốn, cũng thuận tiện khen Sơ Tranh một lần.
“Ăn sáng chưa?”
Tinh Tuyệt lắc đầu: “Dậy quá sớm, chưa kịp ăn. Chủ yếu nhất là... Anh muốn ăn cùng Bảo Bảo..”
Mẹ nó thế này ai mà chịu cho nổi!
Sơ Tranh bóp bóp lòng bàn tay, kéo căng vẻ mặt: “Đi thôi.”
Con ngươi Tinh Tuyệt hơi sáng lên, lập tức mở cửa xe cho Sơ Tranh, ánh nắng vàng rực rỡ như tôn lên ý cười nơi đuôi mày khóe mắt.
Sơ Tranh dẫn Tinh Tuyệt ra ngoài ăn sáng, chờ hai người rời đi, lục tục ngo ngoe có người ngoi đầu lên.
“Người đàn ông vừa rồi là ai vậy?”
“Đẹp trai quá nha, tôi thấy tiểu tử này khá quen, chỉ là nghĩ không ra đã từng gặp ở đâu.”
“Còn tặng hoa kìa, to gan thật đấy.”
“Tặng hoa có là gì, chẳng lẽ không nên tò mò sao cô ấy lại nhận sao?”
“Cũng đúng ha...”
Chuyện Sơ Tranh nhận hoa của một người đàn ông, rất nhanh đã truyền khắp Vấn Tiên Lộ.
Sơ Tranh mà họ biết, sao có thể là người sẽ nhận hoa mà người khác tặng chứ?
Quá quỷ dị!!
“Chú Liễu, chú Liễu!!” Tạ Thời hấp tấp chạy vào tiệm của Liễu Trọng: “Vừa rồi cháu nghe người ta nói, Sơ Tranh tiểu thư đi cùng một người đàn ông rồi?”
Liễu Trọng bị một đống số liệu làm cho choáng đầu hoa mắt: “Cái gì?”
Tạ Thời lặp lại lời mình nghe được một lần.
Liễu Trọng: “Ồ.”
“Chú có phản ứng gì vậy chú? Chú không thấy lạ sao?”
“Chú từng thấy rồi.” Liễu Trọng tiếp tục chiến đấu với số liệu, tùy tiện qua loa Tạ Thời: “Bạn trai của Sơ Tranh tiểu thư nha, có gì mà phải ngạc nhiên.”
Ông đã từng ngạc nhiên rồi.
Bây giờ chỉ muốn tranh thủ thời gian giải quyết những thứ này, giải quyết vấn đề.
Tạ Thời: “...”
Mama gì?
Bạn trai?
Bạn trai của Sơ Tranh tiểu thư?!