Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trấn Bình Ninh.
Mấy năm này phía trên quy hoạch nơi này thành khu vực bảo tồn văn hóa, công tác du lịch cũng phát triển rất tốt, tăng thêm là thị trường di vật văn hóa xa gần đều nghe tiếng, cho nên cái trấn này rất phồn hoa náo nhiệt.
Nhưng khi họ đến thì đã muộn lắm rồi, khắp nơi đều đã đóng cửa cả.
Tô Đề Nguyệt nói: “Hôm nay sắc trời không còn sớm nữa, sáng mai rồi qua đi.”
Sơ Tranh khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không phản bác.
Khách sạn ở đây cũng không kém, hơn nữa đều rất có đặc sắc.
Tô Đề Nguyệt đến trước bàn lễ tân.
Chị gái nhân viên lễ tân áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi, gần đây chúng tôi sắp tổ chức một hội giao lưu, chỉ còn lại hai phòng.”
Tô Đề Nguyệt nghĩ hai phòng cũng được, dù sao y có thể ở cùng Tinh Tuyệt.
Trước kia lúc học đại học vẫn ngủ cùng một phòng ngủ, cho nên đã thuê hai gian phòng ấy.
Nhưng mà đến chỗ Tinh Tuyệt, đối phương trực tiếp từ chối, kéo Sơ Tranh lại: “Tôi ở cùng Bảo Bảo.”
“Tinh Tuyệt, cậu và Sơ Tranh tiểu thư không tiện...”
Tinh Tuyệt nhíu mày: “Có gì mà không tiện? Chúng tôi là người yêu mà? Ở cùng nhau rất kỳ quái sao?”
Tô Đề Nguyệt nghẹn họng.
Tô Đề Nguyệt nhìn Sơ Tranh, dùng ánh mắt hỏi thăm cô, không phải cô thật sự muốn ở cùng Tinh Tuyệt chứ?
Cô đang lừa hắn cơ mà!!
Tô Đề Nguyệt cũng không dám vạch trần Sơ Tranh.
Một nguyên nhân trong đó là bởi vì không biết họ xảy ra chuyện gì trong game, còn một nguyên nhân nữa là... Cô gái này không thể chọc.
Huống chi bây giờ bên cạnh Tinh Tuyệt cũng không an toàn, nếu cô thật sự có thể che chở hắn, thì cũng là một chuyện tốt.
Sơ Tranh không nói có thể, cũng không nói không thể.
Cho nên cuối cùng Tinh Tuyệt tự đi theo Sơ Tranh vào phòng.
Tô Đề Nguyệt: “...”
Người anh em à, cậu đề phòng chút đi mà!
-
Sau khi Tinh Tuyệt vào phòng, trước tiên đi dạo trong phòng một vòng, sau đó ngồi xuống một bên hỏi Sơ Tranh: “Bảo Bảo, em đói không?”
“Anh đói?”
“Có một chút.”
Sơ Tranh bảo khách sạn đưa chút đồ ăn lên, tiện tay để người máy lên bàn.
Người máy vẫn duy trì hình cầu, trực tiếp lăn từ trên mặt bàn xuống, sau đó tán loạn trong phòng.
“Nó đang làm gì?”
“Kiểm tra.”
“Ồ...” Tinh Tuyệt có chút hứng thú với người máy, nhìn theo nó cả một đường.
Người máy kiểm tra gian phòng xong, ném ra một cái màn hình trong không khí, biểu hiện không có gì khác thường, sau đó lại lăn đến bên chân Tinh Tuyệt, đụng đụng vào hắn.
Tinh Tuyệt nhấc chân ra, người máy vẫn chạy theo đụng vào chân hắn.
Tinh Tuyệt: “...”
“Bảo cầm người ta lên đó, anh là đầu gỗ sao!!” Người máy tức giận.
Tinh • đầu gỗ • Tuyệt: “...”
Tinh Tuyệt nhặt người máy lên trên giường.
Người máy mở tứ chi ra, ngó dáo dác qua phía Sơ Tranh một hồi, điều chỉnh thấp âm lượng: “Anh thật sự không nhớ chút nào nữa à?”
Tinh Tuyệt lắc đầu: “Ừ.”
Người máy lắc đầu ngao ngán: “Đáng tiếc nha, tuổi còn quá trẻ, sao lại phế đi rồi.”
Tinh Tuyệt: “...”
Hắn chỉ mất trí nhớ thôi mà.
Hiển nhiên người máy không muốn giao lưu với nhân sĩ mất trí nhớ, tự đi sang một bên nằm.
Chính là kiểu nằm ở chính giữa thành hình chữ đại ấy.
Tinh Tuyệt dời ánh mắt khỏi người máy: “Bảo Bảo, công việc em làm chính là những chuyện này sao?”
“Ừ.”
Tinh Tuyệt lại hỏi: “Sẽ rất nguy hiểm sao?”
Sơ Tranh thuận miệng nói: “Bình thường.”
Tinh Tuyệt: “Vậy nếu chúng nó không làm hại con người, em cũng sẽ đối phó với chúng nó sao?”
Sơ Tranh: “Em không có nhiều thời gian như vậy.” Đại lão cũng rất bận.
Tinh Tuyệt như có điều suy nghĩ gật đầu, chủ đề đột nhiên rẽ ngoặt 360 độ: “Chúng ta quen nhau thế nào vậy?”
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Việc này nói ra rất dài dòng.”
Tinh Tuyệt cười rất ôn hòa: “Không sao, Bảo Bảo có thể chậm rãi nói cho anh nghe.”
Sơ Tranh: “...”
Ta nói cái rắm.
Ngay lúc Sơ Tranh đang suy nghĩ xem nên bịa thế nào, thì khách sạn đưa bữa ăn lên, cứu được cô một mạng.
Tinh Tuyệt ăn cơm xong, dường như đã quên luôn vấn đề kia, trực tiếp đi tắm.
Tinh Tuyệt tắm xong ra phát hiện Sơ Tranh không ở trong phòng, chỉ có người máy nhỏ kia ngồi xếp bằng ở trên bàn, bày ra tư thế lão tăng ngồi thiền.
Tay chân thì ngắn cũn, tư thế ấy nhìn có chút buồn cười.
Tinh Tuyệt: “...”
“Chủ nhân của mi đâu?” Tinh Tuyệt vừa lau tóc, vừa hỏi người máy.
“Đi ra ngoài rồi.”
“Sao mi không đi cùng cô ấy.”
“... Phải trông coi anh nha! Thật quá đáng ghét.” Người máy nhỏ giọng phàn nàn.
Tinh Tuyệt: “Mi không thích ta?”
Người máy rất lạnh lùng: “Ai ta cũng không thích.”
Tinh Tuyệt: “Chủ nhân của mi mi cũng không thích?”
Người máy nắm tay: “Loại cường giả như ta, nhất định phải làm một bậc vương giả cô độc.”
Tinh Tuyệt: “...” Cường giả cao không đến hai mươi centimet, giọng nói bập bẹ non nớt?
Tinh Tuyệt hỏi ra câu hỏi mà bản thân đã sớm muốn hỏi: “Mi là trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ sao?”
“...” Người máy không có động tĩnh, giống như bị người ta cố định tại chỗ.
Tinh Tuyệt vừa định vươn tay, thì cửa phòng mở ra.
Người máy đang ngồi thiền lập tức đứng lên, trực tiếp nhảy xuống, chạy thẳng đến cổng, đồng thời mách lẻo: “Chủ nhân, hắn hỏi thăm việc riêng tư của người ta, biến thái, đáng ghét!!”
Sơ Tranh: “...”
Tinh Tuyệt: “...”
Sơ Tranh đá văng người máy ra: “Có bệnh uống thuốc.”
Người máy hừ hừ đi theo phía sau lẩm bẩm: “Ngài như vậy sớm muộn gì cũng mất đi trái tim nhỏ của ngài.”
“Bye.”
“...”
Tinh Tuyệt có chút luống cuống đứng đấy, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ hỏi nó có phải là trí tuệ nhân tạo không.”
“Nó không phải.”
“Ta không phải!” Người máy ở phía sau phụ họa, cực kỳ lớn tiếng.
“Vậy nó là gì?” Hình tượng này của người máy, làm cho người ta không tự chủ được nghĩ đến trí tuệ nhân tạo.
“Ai cần anh quản!” Người máy cướp lời đáp, còn lớn giọng hơn cả vừa rồi.
Sơ Tranh: “Mi còn la lối nữa thì ra ngoài.”
“Ra ngoài thì...” Người máy lanh mồm lanh miệng, nó bỗng lắc đầu, nhẹ hừ một tiếng: “Ta mới không ra ngoài!”
Sơ Tranh đưa quần áo vừa mua trong tay cho Tinh Tuyệt: “Ở đây quần áo có thể mua được không nhiều, anh tạm chấp nhận đi.”
Sơ Tranh không trả lời câu hỏi kia của Tinh Tuyệt.
Tinh Tuyệt hiểu ý, không tiếp tục hỏi, ôm quần áo, khóe miệng cong lên tạo thành một độ cong xinh đẹp: “Bảo Bảo mua anh đều thích.”
Sơ Tranh cảm thấy hôm nay rất nguy hiểm.
Nhưng cô nhìn người máy đang đứng ở đằng kia một chút, lại bình tĩnh lại.
Sơ Tranh mua tất cả ba bộ, một bộ thiên về đồ ngủ, hai bộ khác đều là quần áo thường ngày.
Khi Tinh Tuyệt thay quần áo, cả người đều rất nhẹ nhõm.
Bảo Bảo thật tốt với hắn.
Cho nên ở sâu trong nội tâm Tinh Tuyệt, càng thêm nhận định trước kia nhất định quan hệ của họ cực tốt.
Tinh Tuyệt thay quần áo xong đi ra, bên ngoài đột nhiên rào rào đổ mưa.
Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa nhìn màn hình ảo, tia sáng chớp tắt làm nổi bật lên gương mặt cô gái.
“Đứng đó làm gì?” Sơ Tranh cũng không nhìn hắn: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
Tinh Tuyệt đi đến bên cạnh cô, lúc này Sơ Tranh mới ngẩng đầu: “Không buồn ngủ?”
Tinh Tuyệt lắc đầu: “Anh có thể ngồi không?”
Sơ Tranh không nói lời nào, chỉ dời sang bên cạnh, Tinh Tuyệt thuận thế ngồi xuống.
Vừa rồi Tinh Tuyệt không nhìn thấy nội dung trên màn hình ảo, lúc này ngồi đối diện, thì lập tức nhìn được nội dung trên màn hình không sót thứ gì.
Liếc mắt nhìn qua, tất cả đều là các loại số liệu và miêu tả về sinh vật không biết.
Tinh Tuyệt giơ tay ôm lấy Sơ Tranh.
Sơ Tranh bị Tinh Tuyệt cắt ngang, dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Bảo Bảo, anh nhất định rất thích em.”
“Làm sao anh biết?”
Tinh Tuyệt nắm lấy tay Sơ Tranh, đặt lên vị trí trái tim mình: “Lần nào nó cũng đập rất nhanh, nó đập vì em.”