Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đã rời khỏi bên cạnh giếng: “Còn nhớ rõ thời gian không?”
“Đương nhiên nhớ rồi, là mùa hè mười năm trước, ngày đó là ngày công bố điểm thi của con trai tôi, con trai tôi thi khá tốt, tôi vui quá nên mời bạn tới uống rượu...”
Chủ nhà nói chuyện một hồi là chạy lệch đề, bắt đầu khen con mình.
“Thời gian cụ thể.” Sơ Tranh không có hứng thú với con ông ta.
“A a a... Là ngày 12 tháng 7.”
Sơ Tranh hơi híp mắt: “Ông chắc chắn là thời gian này chứ?”
Chủ nhà lập tức trừng mắt: “Chuyện này tôi chắc chắn không nhớ lầm được! Tôi còn có thể nhớ lầm chuyện của con tôi được sao?”
Tô Đề Nguyệt thấy Sơ Tranh không đúng lắm: “Nơi này có vấn đề gì sao?”
Vừa rồi y đã kiểm trắc qua rồi, nơi này không có chỗ nào dị thường cả.
“Phía dưới có tiếng nước.” Mũi chân Sơ Tranh điểm lên mặt đất một cái, mặt không chút cảm xúc nói: “Phía dưới này có gì đó.” Còn có chút cảm giác làm cho cô cảm thấy quen thuộc...
Tô Đề Nguyệt không xác định được thứ Sơ Tranh nói là gì.
Tô Đề Nguyệt: “Mốc thời gian ông ta vừa nói có vấn đề gì sao?”
Sơ Tranh: “Mười năm trước anh còn chưa gia nhập cục quản lý sinh vật không biết?”
“... Chưa.” Lúc ấy y còn chưa biết sinh vật không biết là gì.
“...” Sơ Tranh ghét bỏ liếc y một cái, “Anh tự về kiểm tra đi, chỗ các anh có lẽ có tư liệu.”
Tô Đề Nguyệt: “...”
“Tôi muốn xuống dưới xem một chút.”
Tô Đề Nguyệt kinh ngạc: “Xuống dưới?”
Sơ Tranh không đáp, xoay người đi thông báo cho Liễu Trọng tới.
Tô Đề Nguyệt nhíu mày, cũng xoay người đi liên hệ với người trong cục.
Bảo họ kiểm tra chuyện xảy ra vào tháng 7 của 10 năm về trước.
-
Biệt thự nào đó.
Gian phòng rất tối, gần như không có ánh sáng gì, một người đàn ông ngồi trong bóng tối, trong tay cầm cái mặt nạ kia xoay qua xoay lại thưởng thức.
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, một bóng người vội vàng đi tới.
“Tiên sinh, cô ta tìm được giếng trời Bắc Hòa rồi.”
Người đàn ông ngừng động tác, ngữ điệu vẫn rất tùy ý: “Vậy sao? Chỉ là tìm được?”
“Chúng tôi không dám theo quá gần, sợ bị phát hiện, bây giờ tình hình cụ thể vẫn chưa rõ ràng lắm. Tiên sinh, có cần chúng tôi ngăn cản...”
Người đàn ông không lên tiếng nữa, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cậu đi ra ngoài trước đi.”
“... Vâng.”
Trong phòng lần nữa yên tĩnh lại, trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang cuộn trào.
Không biết qua bao lâu, một tiếng cười khẽ ngắn ngủi vang lên, tiếp đó lại lâm vào trong yên tĩnh.
-
Trấn Bình Ninh.
Khi Liễu Trọng dẫn theo Tô Nghiêu và Dạ Nguyệt Lê tới thì đã là buổi chiều, Liễu Trọng rất nhanh rất đã thương lượng với chủ nhân của nơi này xong, chủ nhà dẫn người nhà rời đi trước.
“Bảo vệ tốt cho hắn.” Sơ Tranh chỉ chỉ Tinh Tuyệt.
Tinh Tuyệt đứng ở một bên, không nói một lời nhìn, không lộ ra bất kỳ tâm tình gì.
Chỉ khi Sơ Tranh nhìn hắn, Tinh Tuyệt mới nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tôi xuống cùng Sơ Tranh tiểu thư.” Tô Nghiêu chủ động nói.
Chiều sâu của giếng trời Bắc Hòa sâu hơn Sơ Tranh nghĩ rất nhiều, hơn nữa sau khi đến cuối cùng, hai bên mở rộng ra nữa, vẫn còn cần phải đi xuống tiếp.
Chính là giống như một chữ T, nhìn từ miệng giếng xuống, thì thứ trông thấy phía dưới là phần giữa của chữ T.
Nhưng đi sang hai bên thì vẫn còn có lối đi thông xuống phía dưới.
“Sơ Tranh tiểu thư, đi bên nào?” Tô Nghiêu nhìn xuống phía dưới, quá tối, không nhìn thấy được gì hết.
Sơ Tranh nhìn hai bên một chút, cuối cùng xác định bên trái.
-
Ước chừng khoảng bảy tám phút sau, Sơ Tranh mới tới được dưới đáy, cô thu lại ngân tuyến vòng quanh trên cổ tay.
Tô Nghiêu mở công cụ chiếu sáng ra, soi soi xung quanh.
Xung quanh đều là vách tường đá xanh, rõ ràng có dấu vết của sức người. Không gian không tính là lớn, có hình tròn, đường kính khoảng tầm mười mét.
Có hai cánh cửa, một cánh cửa mở ra, một cánh cửa đóng kín, không biết thông đến đâu.
Người máy rơi từ trong túi Sơ Tranh ra, nhanh như chớp lăn một vòng, rất nhanh ném ra hình chiếu 3D của toàn bộ không gian trong không khí.
“Sơ Tranh tiểu thư, chỗ này do con người xây nên?” Tô Nghiêu quan sát xung quanh: “Có vẻ đã rất lâu năm rồi.”
Nói chuyện sẽ có tiếng vọng, nghe có chút kỳ quái.
“Ừ.”
Sơ Tranh nhận lấy đèn pin mà Tô Nghiêu đưa qua, nơi này không có thứ gì, rất trống trải.
“Cánh cửa này thông đến đâu?” Tô Nghiêu đang đứng trước cánh cửa đang mở nhìn vào bên trong, “Chỗ này không chiếu xa vào được...”
Chiếu sáng vào, chỉ có độ xuyên thấu tầm một mét, hoàn toàn không chiếu xa được.
“Chắc là một loại vật hút ánh sáng nào đó.” Sơ Tranh cũng không chú ý đến cánh cửa mở đó, mà đứng trước cánh cửa đang bị đóng.
Xung quanh cánh cửa này đều mọc đầy rêu xanh, có thể thấy được đã lâu rồi không ai mở nó ra.
Sơ Tranh dán tay lên cửa, xúc cảm lạnh buốt lan tràn ra từ trong lòng bàn tay.
Tô Nghiêu không dám động loạn, lui từ cánh cửa mở kia về, cũng không nói chuyện, đứng ngay bên cạnh Sơ Tranh.
Một lát sau Sơ Tranh thu tay lại, bắt đầu tìm cơ quan mở cửa.
Nhưng mà trong không gian này không có bất kỳ cơ quan gì cả.
Sơ Tranh đi qua đi lại trước cửa, cô có thể cảm giác được, nơi này có sinh vật không biết, nhưng không phải ở đây...
Mà ở chỗ sâu hơn.
“Bắc Hòa...”
“Sơ Tranh tiểu thư, cô nói gì cơ?”
“Không có gì.” Sơ Tranh quay đầu nhìn qua cánh cửa mở kia: “Đi qua bên này xem trước đi.”
Lối đi không rộng, sau khi đi vào, ánh sáng chỉ có thể soi sáng phạm vi một mét.
Hai người một trước một sau đi vào, gần như là đồng thời, cánh cửa kia đột nhiên khép lại.
Tô Nghiêu giật mình, quay trở lại thì đã không kịp nữa.
“Sơ Tranh tiểu thư...”
“Yên tĩnh.”
Ngoài cửa có âm thanh, là tiếng vật nặng di động.
Giống như là mở bên kia cửa ra.
Còn có... Tiếng nước...
-
Liễu Trọng ngồi ở bên cạnh giếng, chú ý động tĩnh phía dưới, mới đầu rất yên tĩnh, không có tiếng gì cả.
Nhưng dần dần, ông nghe thấy chút tiếng động.
“Có âm thanh?” Dạ Nguyệt Lê cũng nghe thấy, vội xúm lại.
Liễu Trọng nhìn xuống phía dưới, mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó đang tràn lên, càng ngày càng cao...
“Nước?”
Liễu Trọng có chút ngoài ý muốn.
Tô Đề Nguyệt và Tinh Tuyệt nghe thấy động tĩnh đi tới, vừa vặn trông thấy nước giếng tràn lên, trực tiếp tràn cả ra ngoài.
Tô Đề Nguyệt: “Xem ra chuyện người kia nói có thể là thật.”
Cái giếng này thật sự có thể phun nước.
Chỉ là cũng không trực tiếp phun lên như chủ nhà miêu tả.
“Bảo Bảo không sao chứ?” Tinh Tuyệt quan tâm chuyện này hơn.
Liễu Trọng và Dạ Nguyệt Lê đều không có phản ứng gì, Tô Đề Nguyệt nói: “Yên tâm, cô ấy không chết được.”
Thời gian phun nước cũng không dài, đại khái kéo dài nửa tiếng, trừ lúc bắt đầu nước trực tiếp tràn ra, sau đó thì mực nước vẫn duy trì độ cao ngang bằng miệng giếng.
Nửa tiếng sau, nước bắt đầu lui đi, nếu như không phải còn có nước đọng, thì ai mà tin được cái giếng này có nước chứ?
Tô Đề Nguyệt nhận được tư liệu trong cục gửi tới.
“Mười năm trước vào khoảng tháng 7, từng xảy ra sự kiện sinh vật không biết bạo động quy mô lớn, chết không ít người.”
Lúc ấy y vẫn còn đang đi học, còn nhớ khoảng thời gian ấy hình như thường xuyên có người chết.
Còn nói là virus gì đó...
Tô Đề Nguyệt lật xem tư liệu một lần.
Trong tư liệu không nói tới nguyên nhân sinh vật không biết bạo động, chính là đột nhiên bắt đầu.
Căn cứ vào số liệu biểu hiện, thì thời gian ấy Linh trị dao động ở Kinh Nam luôn ở vào tình huống dị thường.
Nhưng họ không tìm được đầu nguồn dẫn đến dị thường này.
Đến cuối cùng khi toàn bộ sự kiện kết thúc, chuyện này cũng không có bất kỳ kết quả gì.