Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2492: Chương 2492: Vấn Tiên Hoàng Tuyền (73)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Biệt thự.

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa sổ, nhìn về nơi phương xa.

Trên tấm thủy tinh mơ hồ phản chiếu ra một gương mặt lạnh lẽo, giống như ác quỷ dữ tợn trong bóng đêm.

Người đàn ông khẽ thở dài: “Xem ra lại thất bại nữa rồi... Thật đáng tiếc.”

Người đàn ông vươn tay, chạm vào thủy tinh, chậm rãi vạch ra một đường vòng cung.

Đường vòng cung ấy phảng phất như chia khung trời làm đôi.

“Đã tìm được tên kia chưa?” Người đàn ông xoay người, trong phòng phía sau hắn ta còn có người đứng đó.

“Từng xuất hiện ở đường Hưng Nghiệp...”

Người đàn ông nắm lấy cổ tay hơi tái nhợt, xoay qua xoay lại: “Tức là vẫn chưa tìm được?”

“...”

Người đàn ông sâu kín thở dài: “Hôm nay không có một việc gì làm cho tôi vui cả, cậu nói xem...”

Người kia bị dọa cho giật nảy mình: “Tiên sinh, trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ tìm được.”

Người đàn ông cười lên một tiếng ngắn ngủi: “Ba ngày nha, tôi muốn gặp được thứ tôi muốn gặp.”

“Vâng...”

Người kia sống sót sau tai nạn, nhanh chóng lui ra khỏi phòng.

Trong gian phòng sau lưng, giọng nói của người đàn ông xa xăm truyền tới: “Gần đây những thứ kia làm ra động tĩnh quá lớn, các cậu nhanh chóng xử lý sạch sẽ toàn bộ đi.”

“... Vâng.”

Những thứ kia mà tiên sinh nói, chính là những thứ chạy ra từ phòng thí nghiệm.

Lúc mới đầu đám đó trốn trốn tránh tránh, bọn họ tìm cũng rất tốn sức.

Khoảng thời gian này không biết sao lại đột nhiên bắt đầu ngoi đầu lên.

Bây giờ Vấn Tiên Lộ và cục quản lý sinh vật không biết cũng bắt đầu điều tra rồi...

-

Sơ Tranh đơn độc nói với Liễu Trọng về chuyện chỗ giếng trời Bắc Hòa này có Linh trị dao động tương tự như trong đợt bạo động sinh vật không biết vào 10 năm trước.

“Cháu nghi ngờ cuộc bạo động 10 năm trước có liên quan đến nơi này?”

“Cháu đã xem kỹ phía dưới rồi, mặc dù Ngân Sa bày khắp cả phòng, nhưng có rất nhiều chỗ đều là mới mọc ra, chắc là mới hình thành trong 10 năm nay.”

Ngân Sa nhìn như giống nhau, nhưng vẫn có thể phân biệt cũ mới.

Tuổi thọ cao hơn hay thấp hơn đều không giống nhau.

Phía dưới rõ ràng đã từng bị phá hư... Bị con người phá hư.

Ngân Sa không gặp nước, chỉ cần không phải bản thể của sinh vật không biết, thì rất dễ dàng có thể làm nó rơi đài.

Có lẽ 10 năm trước đã có người muốn mở lối ra kia ra...

Đáng tiếc không thành công, ngược lại phát động cái gì đó.

Liễu Trọng nhíu mày: “Vậy có phải có liên quan đến kẻ sau màn không?”

Lần bạo động 10 năm trước rất khó hiểu, chính là đột nhiên Linh trị tăng cao, dẫn đến sinh vật không biết bị những Linh trị này kích thích, bắt đầu làm loạn.

“Còn nhớ những Ngân Sa trong phòng thí nghiệm đó không?”

Đương nhiên Liễu Trọng nhớ rồi.

“Nói không chừng chính là lấy ở đây.”

Liễu Trọng hút khí: “Nếu như là vậy, vậy thì kẻ sau màn kia đã lên kế hoạch bao lâu rồi?”

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Chắc chắn không ngắn.”

Người ở bảo tàng khoa học kỹ thuật là cô lựa chọn tức thời, lúc ấy bảo tàng khoa học kỹ thuật vẫn còn có mấy người bị sống nhờ.

Nhưng đối phương làm cách nào để chắc chắn, rằng cô có thể vừa vặn chọn trúng một tên có thể nói ra giếng trời Bắc Hòa chứ?

Có lẽ con nghe thấy những kẻ trong phòng thí nghiệm nói chuyện về giếng trời Bắc Hòa, không chỉ có một con kia...

Chuyện này càng kéo càng sâu.

Bây giờ Sơ Tranh rất táo bạo, con nào cũng là phi pháp lén qua, không an phận đi lại còn muốn gây sự nữa chứ.

Sơ Tranh: “Điều tra xem 10 năm trước nơi này có người nào khả nghi tới không.”

Liễu Trọng lập tức sắp xếp người đi thăm dò.

Nhưng phạm vi này quá rộng, không có thời điểm cụ thể, không dễ điều tra, cuối cùng có điều tra được kết quả hay không thì còn phải xem số phận.

-

Sơ Tranh đưa Tinh Tuyệt về, Hồ Thạc vác cặp mắt gấu trúc, cả người nhìn như quả cà héo phơi trong sương gió.

Thấy Tinh Tuyệt về, cũng hệt như nhìn thấy cha về vậy.

Sơ Tranh còn có việc, cũng không ở lại lâu, rất nhanh đã rời đi.

Một khoảng thời gian sau đó, sinh vật không biết gây sự rõ ràng đã giảm bớt.

Giống như thời gian trước là dục cầu bất mãn, phát tiết khắp nơi, bây giờ đã qua đoạn thời gian đó, dồn dập lặn mất.

Quả nhiên Liễu Trọng không điều tra ra được manh mối gì có ích.

Khoảng thời gian ấy trấn Bình Ninh rất náo nhiệt, lại đúng vào kỳ nghỉ hè, du khách đông đảo.

Kiểu người kỳ quái nào cũng có cả.

Chủ nhân của căn nhà ấy cũng nói không hề có ai từng đến tìm ông ta cả, cũng không gặp phải người nào kỳ quái.

Rất rõ ràng nếu như 10 năm trước thật sự có người đi xuống, vậy thì chắc chắn là lén lút xuống.

Khi Sơ Tranh nhận được tin của Hồ Thạc, thì đang xem người máy liệt kê mục đích của kẻ sau màn.

“Tiên sinh bị tai nạn xe...”

Vừa nghe máy thì Hồ Thạc đã nói một câu như vậy.

Sơ Tranh kinh sợ: “Chết rồi?”

“... Chưa.”

“Ồ.” Vậy là tốt rồi.

Tinh Tuyệt ở trong bệnh viện, chuyện này truyền thông đều nhận được tin, lúc này đang nằm vùng ở bên ngoài bệnh viện.

“Tinh tổng, anh có thể lừa được người khác, nhưng không giấu được tôi đâu, chúng ta cứ chờ xem đi!”

Sơ Tranh vừa đi tới cửa phòng bệnh, thì cửa bị một người đàn ông kéo ra, giọng nói cũng theo đó mà truyền đến tai Sơ Tranh.

Người đàn ông không ngờ tới bên ngoài có người, trông thấy Sơ Tranh thì hơi sửng sốt.

Nhưng nhìn thấy cách ăn mặc của Sơ Tranh, lông mày nhíu lại một cái, đáy mắt lộ ra mấy phần miệt thị, sau đó hung hăng bỏ đi.

Sơ Tranh: “...”

Người này... Hình như từng gặp ở đâu đó rồi.

Sơ Tranh đè nghi hoặc xuống, đẩy cửa phòng ra đi vào.

Tinh Tuyệt mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, trên trán quấn một vòng băng gạc, yên tĩnh ngồi trên giường bệnh.

“Bảo Bảo?” Tinh Tuyệt liếc mắt qua nhìn thấy Sơ Tranh, trên mặt lập tức nở nụ cười yếu ớt: “Em đến rồi.”

Trong giọng nói cũng không giấu được sự vui vẻ.

“Ừ.”

Sơ Tranh đi qua, kiểm tra thân thể hắn một vòng trước.

Trên trán bị thương, những chỗ khác đều chỉ bị trầy da, không có gì đáng ngại.

“Sao lại bị thế này?”

Tinh Tuyệt trả lời rõ đầu đuôi: “Có chiếc xe chạy ngược chiều, cho nên bị đụng phải.”

Sơ Tranh: “Ngoài ý muốn sao?”

Tinh Tuyệt lắc đầu: “Vẫn đang điều tra.”

Sơ Tranh “ừ” một tiếng, lại hững hờ hỏi: “Người vừa rồi là ai, la lối gì với anh vậy?”

“Người trong công ty, Bảo Bảo không cần để ý.” Tinh Tuyệt vỗ vỗ bên cạnh: “Bảo Bảo ngồi.”

Sơ Tranh vốn định ngồi ghế, Tinh Tuyệt chủ động mời, nên cô thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng kéo tay hắn lại, nắm trong lòng bàn tay.

“Người trong công ty hung ác với anh như thế?” Loại người này không đuổi đi còn giữ lại làm gì?

Tinh Tuyệt: “Không biết hắn biết được chuyện anh mất trí nhớ từ đâu...”

“Uy hiếp anh?”

“Không đâu, hắn lại không có chứng cứ.” Tinh Tuyệt cười khẽ: “Việc và người trong công ty anh đều đã quen thuộc, chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn, thì cho dù hắn ta nói ra cũng không ai tin.”

“Hắn ta tên là gì?”

“Lục Phong Trạch.”

Lục Phong Trạch...

Trí nhớ của Sơ Tranh từ trước đến nay luôn rất tốt, cái tên Lục Phong Trạch này rất xa lạ với cô, nhưng gương mặt ấy thì chắc chắc cô đã từng gặp ở đâu đó rồi.

Sơ Tranh cẩn thận nhớ lại, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang.

Tinh Thần... Trên tấm hình của Tinh Thần!

Lúc ấy Tinh Kiều đưa ảnh chụp cho cô xem vòng tay, trên tấm hình kia có một người là Lục Phong Trạch.

Tấm hình kia nhìn cũng không giống là trường hợp chính thức gì, mà nhìn giống như bạn bè chụp ảnh chung với nhau hơn.

Quan hệ của Lục Phong Trạch và Tinh Thần rất tốt?

“Bảo Bảo, em đang nghĩ gì thế?” Đến thăm hắn mà còn thất thần, hắn không đủ hấp dẫn lực chú ý của bạn gái sao?

“Không có gì.”

Tinh Tuyệt yếu ớt nới: “Không nghĩ về anh sao?”

“...” Em nghĩ về anh làm mama gì? “Không phải anh đang ở trước mặt em à, em còn cần nghĩ?”

Tinh Tuyệt không vui lắm: “Em ở chỗ anh mà còn nghĩ chuyện khác, anh không quan trọng sao?”

Sơ Tranh: “...”

Anh đừng có mà cố tình gây sự nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.