Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chút vết thương này của Tinh Tuyệt, trên thực tế tùy tiện dưỡng dưỡng chút là khỏi rồi, nhưng không biết Tinh Tuyệt nghĩ như thế nào, không chịu xuất viện, cả ngày nằm ì trong bệnh viện.
Ở bệnh viện ngày nào cũng có thể gặp được bạn gái, xuất viện làm gì có đãi ngộ này.
Hắn mới không xuất viện đâu.
“Bảo Bảo, rót giúp anh cốc nước.”
Sơ Tranh không muốn động: “Anh không có tay à?”
“Bảo Bảo rót mới ngọt.” Tinh Tuyệt cười rất ngoan ngoãn, “Muốn uống nước do Bảo Bảo rót cơ.”
Sơ Tranh: “...”
Có độc à!!
Sơ Tranh hít sâu một hơi, đứng dậy rót nước, đưa đến trước mặt hắn.
Tinh Tuyệt cười càng xán lạn hơn: “Cảm ơn Bảo Bảo.”
Hắn bưng ly nước uống hai ngụm, vừa định buông xuống, thì bị Sơ Tranh ngăn lại: “Uống hết.”
“... Anh không uống hết được.” Ly nước lớn như vậy, sao hắn có thể uống hết trong một lần?
Cô gái nhìn hắn, ngữ điệu lạnh như băng: “Không phải nước em rót cho anh rất ngọt sao?”
Tinh Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt: “Ừ...”
“Vậy sao anh không uống hết? Lừa gạt em sao?”
Tinh Tuyệt: “...”
Tinh Tuyệt ôm cốc nước lớn, chậm rãi uống, Sơ Tranh đứng ngay bên cạnh giám sát, không cho phép thừa một giọt nào.
“Thật sự không uống được nữa.” Tinh Tuyệt còn lại gần một nửa.
Dường như Sơ Tranh không có ý định tiếp tục làm khó hắn, nhận lấy ly nước, uống một ngụm.
Tinh Tuyệt nhìn cô, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên.
Nhưng mà một giây sau, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đôi môi bị người ngăn chặn, nước ấm áp chậm chạp tràn qua.
Tinh Tuyệt bị ép nuốt xuống, có một ít bởi vì nuốt chậm, trượt theo khóe miệng xuống, lăn vào trong cổ áo.
Đôi mắt xinh đẹp ấy trừng lên cực lớn, lông mi khẽ run rẩy như cánh bướm, giống như đang bị người ta ức hiếp vậy.
Tinh Tuyệt bị hôn đến mức toàn thân như nhũn ra nóng lên, thân thể hạ xuống, đè lên chăn mền mềm mại.
-
“Anh!!”
Giọng nói mang theo vài phần thê lương của Tinh Sương vang lên ở ngoài cửa, tiếp đó cửa phòng bị người ta xô ra.
Sơ Tranh nghiêng đầu, chôn ở bên cổ Tinh Tuyệt một lát, cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi.
Nhịp tim của Tinh Tuyệt cũng rất nhanh, liếc mắt nhìn qua phía cổng.
Có lẽ Tinh Sương bị dọa sợ, lúc này cũng không chú ý tới người trên giường, đang run rẩy đóng cửa.
Đợi cô ta xoay người lại, Sơ Tranh đã đứng thẳng người, một tay cầm ly nước, hờ hững uống một ngụm, ánh mắt lại dừng lại trên thân người trên giường, mang theo vài phần thâm ý không dễ dàng phát giác.
Tinh Tuyệt đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, sắc mặt đỏ lên, cụp mi xuống ngăn cách cảm xúc trong mắt.
Trước khi Tinh Sương phát hiện ra dị thường, hắn cấp tốc ngồi dậy: “Sao em không gõ cửa?”
Lần trước bị Tinh Kiều gặp được.
Bây giờ lại...
Tinh Tuyệt cảm thấy mình và người Tinh gia xung khắc nhau.
Bọn họ cứ không thể để tối rồi tới sao?
Khăng khăng phải chọn loại thời điểm này!
Tinh Sương thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra phía sau: “Anh, có người đuổi theo em!!”
“Người theo đuổi em không phải rất nhiều sao?” Tinh Tuyệt vẫn khá hiểu về tình sử phong lưu của em gái mình: “Có gì kỳ quái?”
“Không... Không phải...” Tinh Sương gần như là nhào tới, muốn túm lấy Tinh Tuyệt.
Sơ Tranh giơ tay chặn cô ta: “Đừng dựa vào hắn quá gần.”
Trên người toàn là mùi của sinh vật không biết, cô không muốn trên người Tinh Tuyệt cũng nhiễm phải những thứ này.
Tinh Sương khó có khi không hoạch họe Sơ Tranh, hai tay xoắn lấy nhau, dáng vẻ cực kỳ bất an.
“Có người... Có người muốn giết em.”
“Trước đó không phải đã nói với cô rồi à.” Sơ Tranh cực kỳ lạnh lùng: “Chính cô không tin, bây giờ còn đến nói cái gì?”
Tinh Sương đại khái là muốn trừng Sơ Tranh, nhưng nghĩ đến cái gì đó, lại thu thế rất nhanh.
Sau khi trở về Tinh Sương bị ngã một cú, mông đau đớn vài ngày.
Cô ta còn cố ý gọi một người bạn đến ở chung với mình, hai ngày đầu thì không sao.
Qua hai ngày làm bệnh nhân nhạt nhẽo vô vị, ngày thứ ba Tinh Sương không chịu được nữa, trực tiếp gọi một đám người tới nhà mở party.
Tinh Sương uống nhiều rượu, cô ta xém chút nữa thì nhảy từ trên sân thượng xuống.
Nếu như không có người kéo cô ta từ phía sau, thì có lẽ cô ta đã rơi xuống thật rồi.
Lúc ấy mặc dù Tinh Sương uống say, nhưng vẫn còn một chút ý thức, cô ta hoàn toàn không muốn nhảy, mà cô ta cảm nhận được là có người đang đẩy mình.
Ngày hôm sau cô ta nói với người khác, tất cả mọi người nói lúc ấy trên sân thượng chỉ có một mình cô ta.
Là có người trông thấy cô ta không thích hợp, nên mới lao ra giữ cô ta lại.
Tinh Sương cảm thấy lúc ấy mình uống say, có lẽ thật sự là ảo giác.
Nhưng tiếp theo đó, những chuyện Tinh Sương gặp phải càng ngày càng quỷ dị.
Buổi tối thức giấc, không hiểu sao lại xuất hiện dây thừng và dao cắm dưới sàn nhà, khi đi tắm thì nhiệt độ nước đột nhiên tăng cao.
Trước đó có một khoảng thời gian cô ta cũng cực kỳ xui xẻo, nhưng sau lần xảy ra tại nạn xe ấy thì cô ta không gặp chuyện xui nữa mà...
Ngày hôm nay đi ra ngoài, cô ta luôn cảm thấy có người theo dõi mình —— có phải là người hay không cũng không nhất định —— dù sao chính là có thứ đi theo cô ta.
Đến sau đó cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, nên cô ta trực tiếp chạy tới bệnh viện.
“Có phải em bị tội phạm giết người biến thái theo dõi rồi không?” Tinh Sương xoắn ngón tay mình: “Hay là gặp phải mấy thứ bẩn thỉu? Chắc chắn là mấy thứ bẩn thỉu...”
Cuối cùng Tinh Sương bắt đầu lẩm bẩm, vô cùng chắc chắn mình gặp phải mấy thứ bẩn thỉu.
Tinh Tuyệt: “Em bình tĩnh một chút.”
“Em không bình tĩnh được, hai ngày nay đến ngủ em cũng không dám, anh nhìn quầng thâm mắt của em này.”
Tinh Sương chỉ chỉ dưới mắt mình, xanh đen một vòng, vô cùng nghiêm trọng.
Trong lòng Tinh Sương cũng rõ ràng, có thể Sơ Tranh biết thứ gì đó, nhưng cô ta không muốn hỏi Sơ Tranh...
Dù sao giữa hai người họ cũng có khúc mắc.
Nếu như cô ta cúi đầu, đó không phải là đang tự đánh vào mặt mình sao.
Chiến tranh giữa phụ nữ, mặt mũi rất quan trọng!
“Hai người từ từ trò chuyện, em đi trước đây.” Sơ Tranh buông ly nước xuống, quyết định không quấy rầy hai anh em họ.
Tinh Sương: “???”
Tinh Sương: “!!!”
Mặc dù cô ta không muốn mở miệng nhận thua, nhưng không muốn Sơ Tranh cứ đi như thế.
Cô ta nghĩ mình thảm như vậy, anh của cô ta chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu.
Đến lúc đó cũng không cần cô ta tự mở miệng...
Ai ngờ Sơ Tranh lại trực tiếp đi luôn.
Tinh Tuyệt cũng không có ý giữ lại, cười gật đầu: “Vậy em đi cẩn thận.”
“Anh!!” Giọng của Tinh Sương cũng thay đổi cả âm điệu: “Anh không cứu em sao? Sao anh có thể để cô ta đi.”
Tinh Tuyệt: “Em muốn nhờ Bảo Bảo giúp em sao?”
Tinh Sương theo bản năng mạnh miệng: “Không muốn! Ai cần cô ta giúp!”
Cho nên Tinh Sương trơ mắt nhìn Sơ Tranh đi mất.
Tinh Sương: “...” Huhu...
Tinh Tuyệt thở dài: “Em ngồi xuống trước đi, nơi này rất an toàn.”
Vẻ mặt Tinh Sương tràn đầy ngơ ngác, như cái xác không hồn ngồi xuống, đầy trong đầu đều là cô ta đi thật rồi, đi thật rồi...
Tinh Tuyệt gọi Tô Đề Nguyệt đến.
Nói với y tình huống của Tinh Sương, và những lời Sơ Tranh đã nói.
“Để tôi xem trước xem sao.” Nói thật, sau khi đi vào y đều không phát hiện có chỗ nào không đúng, cũng không nhận được bất kỳ nhắc nhở gì.
Nhưng Sơ Tranh nói như vậy...
Có thể là hù dọa cô ta.
Đừng thắc mắc, việc này cô làm được thật đấy.
Đến giờ y vẫn nhớ những chuyện thất đức cô từng làm, người của cục quản lý sinh vật không biết vốn đã ít, nếu đụng vào cô, cô lại ra hù dọa, không quá hai ngày người sẽ không chịu làm nữa.
Tinh Sương có chút quen thuộc với Tô Đề Nguyệt, chỉ là...
Mặt mũi Tinh Sương tràn đầy nghi hoặc: “Anh học nghề phụ từ khi nào thế?” Còn biết bắt ma nữa sao?
Tô Đề Nguyệt: “...” Giáo sư mới là nghề phụ, cảm ơn.
Tô Đề Nguyệt cầm dụng cụ đo lường chĩa vào Tinh Sương kiểm trắc một trận, không có Linh trị dao động gì.
Chẳng lẽ bây giờ không có ở bên cạnh cô ta nữa sao?