Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Cô đắc tội với ai?”
“Sao tôi biết được...” Tinh Sương ôm cánh tay, rụt cổ lại: “Bình thường người ghen ghét tôi nhiều lắm.”
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh cũng không làm gì, chỉ để lại ít thứ trong nhà Tinh Sương.
“Cô cứ vậy mà đi?”
“Nếu không thì còn phải ở cùng cô à?” Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Phải tăng giá.”
Tinh Sương: “...”
Tinh Sương: “Cô cứ đi như thế, tôi phải làm sao bây giờ?”
Bây giờ cô ta cũng không dám ở một mình.
“Không chết được. Yên tâm.” Sơ Tranh dừng một chút, lãnh đạm nói: “Chỉ cần cô không đi ra khỏi căn nhà này.”
Tinh Sương: “???”
Cô ta đã xém chết ở đây mấy lần rồi, bây giờ lại bảo cô ta đừng đi ra khỏi căn nhà này.
Không phải cô có ý định trả thù đó chứ?
Cuối cùng Sơ Tranh vẫn đi.
Tinh Sương rất quen thuộc nơi này, nhưng lúc này cô ta cứ luôn cảm thấy lạ lẫm, một luồng hơi lạnh vọt thẳng từ bàn chân lên trên trán, tứ chi đều lạnh buốt.
Cô ta thật sự phải ở lại đây sao?
Tinh Sương nhìn quanh bốn phía, không khỏi cảm thấy có thứ gì đó đang nhòm ngó trong bóng tối.
Cả người Tinh Sương run lên nổi đầy da gà, nhấc chân đi tới cửa.
Cô ta mới không muốn ở đây đâu!!
-
Hôm sau.
Sơ Tranh gõ cửa nhà Tinh Sương, Tinh Sương nhìn có vẻ ngủ khá ngon giấc, quầng thâm mắt cũng không đậm như vậy nữa.
Đêm qua không xảy ra chuyện gì cả, cô ta cũng không biết mình ngủ quên mất từ lúc nào.
Lúc này Tinh Sương trông thấy Sơ Tranh, đáy lòng khó tránh khỏi sẽ có một cơn phẫn nộ.
Hôm qua cô lại thật sự vứt mình lại ở đây!
Cô ta mới là khách hàng, là Thượng Đế đấy được không!
Sơ Tranh thu lại những thứ khi trước để lại, bảo người máy mở ra xem.
Lần này chỉ là hình thức video.
“Đó... Đó là cái gì?” Tinh Sương chỉ vào bóng ma chợt lóe lên trong video, toàn thân phát lạnh: “Ma... Ma sao?”
Sơ Tranh: “Đừng phong kiến mê tín, phải tin tưởng khoa học.”
Tinh Sương: “...”
Cô ta tin tưởng khoa học nhiều năm như vậy, nhưng thứ cô ta vừa nhìn thấy thì phải giải thích thế nào!!
“Đó... Đó là cái gì?” Tinh Sương trốn ở rất xa, giống như trong video sẽ có thứ gì đó chui ra vậy.
“Thứ đi theo cô.”
Tinh Sương cất cao âm điệu: “Đó mà còn không phải là ma à!” Cô ta biết ngay mà, biết ngay mà!!
“Không phải.”
“...” Tinh Sương run rẩy nói: Cô không cần lừa tôi, tôi biết đó là ma!!”
Sơ Tranh: “...”
Thật sự không phải.
Sơ Tranh không muốn giải thích với Tinh Sương, cô ta không tin cũng được.
Dù sao cô cũng đã từng nói, đừng có phong kiến mê tín.
“Nó còn ở đây không? Nó ở đâu? Cô có thể bắt được nó không? Nó đi theo tôi bao lâu rồi? Vì sao lại đi theo tôi!”
Câu hỏi của Tinh Sương nối tiếp nhau nhảy ra.
Nghĩ lại cô ta lại cùng thứ như vậy sinh sống lâu như thế, cô ta ăn cơm tắm rửa đi ngủ...
Tinh Sương muốn hỏng mất rồi.
Người thì cô ta không sợ, nhưng ma thì không giống!!
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh không thèm để ý đến Tinh Sương, bảo cô ta ra ngoài chờ lấy.
“Vì sao?”
“Cô muốn trải nghiệm thêm lần nữa?”
“...”
Tinh Sương nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
-
Sơ Tranh trở lại phòng ngủ củaTinh Sương, sau khi đóng cửa phòng lại, ánh mắt lãnh đạm lần lượt lướt qua bốn phía: “Ra đi.”
Gian phòng rất yên tĩnh, cũng không có bất kỳ thứ gì đáp lại cô.
“Bây giờ không ra, lát nữa sẽ không dễ chịu đâu.”
Gian phòng vẫn yên tĩnh như cũ.
Sơ Tranh bóp cổ tay, được thôi, vậy thì ta đành tự động thủ.
Sơ Tranh giơ tay, ngân tuyến rơi xuống từ cổ tay, cấp tốc vọt vào trong gian phòng.
Màn cửa không gió mà bay, trong không khí giống như có thứ gì đó đang khẽ động, ngân tuyến truy đuổi theo thứ không nhìn thấy kia.
Cái ghế trước bàn trang điểm đột nhiên bay lên khỏi mặt đất, đập về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh vung tay lên, cái ghế trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Sau đó chỉ cần là đồ vật có thể dịch chuyển trong phòng, đều dồn dập đập về phía Sơ Tranh.
Nếu như lúc này có người ở đây, thì cảnh trông thấy chính là các loại vật phẩm bay loạn, Sơ Tranh ở trong đó né tránh, giống như hiện trường quay phim cỡ lớn.
Bình hoa cồng kềnh xẹt qua không khí, tới gần Sơ Tranh.
Sơ Tranh giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm trong không khí, bình hoa khí thế hung tợn trong nháy mắt ngừng bặt lại.
Không chỉ là bình hoa, tất cả mọi thứ trong cả căn phòng đều ngừng lại.
Giống như có người ấn nút tạm dừng ở đây vậy.
Thân hình Sơ Tranh lóe lên, vồ trong không khí một chút, rồi hung hăng ném xuống đất.
Một cái bóng màu trắng dần dần hiện hình.
Sói?
Hình dạng mặc dù giống sói, nhưng sờ vào lại không giống chút nào, giống như một cục chất lỏng đặc sệt mềm oặt buồn nôn.
Sơ Tranh nhớ tới lần trước khi Tinh Sương bị tai nạn xe, sinh vật không biết hóng mát trên xe của cô ta từng nói, kẻ muốn hại Tinh Sương chính là một con sói trắng.
Sói trắng hung tợn trừng Sơ Tranh.
“Còn rất dữ.” Sơ Tranh bóp chặt cổ sói trắng: “Tại sao lại muốn hại Tinh Sương?”
Sói trắng không rên một tiếng, rõ ràng không có ý định nói.
Sơ Tranh cũng không truy hỏi: “Kiểm trắc.”
Người máy lăn từ trên người Sơ Tranh xuống: “Linh trị dao động 45, phán định là sinh vật không biết cấp 2, chưa có trong kho hồ sơ sinh vật không biết, có muốn ghi lại không?”
Sơ Tranh híp híp mắt, thứ đồ chơi này tuyệt đối không chỉ cấp 2.
Sơ Tranh ấn lấy sói trắng dò xét, một lát sau lôi từ trên người nó ra một vật.
Mảnh kim loại hình tam giác.
Lại là cái này.
Mảnh kim loại hình tam giác rời khỏi sói trắng, Linh trị trong nháy mắt tăng vọt.
Người máy sửa chữa số liệu: “Linh trị dao động 2180, sinh vật không biết cấp 12, có muốn ghi lại không.”
“Ghi lại.”
...
Số hiệu của sinh vật không biết: A490
Tên của sinh vật không biết: Không
Cấp bậc: 12
Linh trị dao động: 2180
Năng lực sinh tồn: Mạnh
...
Người máy: “Hồ sơ đã ghi lại, có muốn đổi mới kho số liệu không?”
“Đổi mới.” Sơ Tranh cầm mảnh kim loại hình tam giác kia đưa đến trước mặt sói trắng: “Thứ này là ai cho ngươi?”
Sinh vật không biết tập kích Tinh Tuyệt có thứ đồ chơi này.
Tập kích Tinh Sương cũng có...
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Cuối cùng sói trắng cũng lên tiếng: “Ta không biết gì cả, nhiệm vụ của ta chỉ là sống nhờ trên người cô ta.”
Sói trắng vốn cho rằng đây là một giao dịch rất đơn giản.
Nhưng không nghĩ tới Tinh Sương may mắn đến mức làm người ta đố kỵ, lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Bây giờ nó bị bắt, đương nhiên giữ mạng mới quan trọng.
“Vì sao?”
Sói trắng: “Không biết.”
“Không biết gì cả mà ngươi đã làm?” Sinh vật không biết dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ thế?
Sói trắng cười lạnh: “Có lợi ích đương nhiên làm, sống nhờ mà thôi, không muốn làm nữa thì trực tiếp đi là được.”
Sinh vật không biết chính là phóng đãng không bị trói buộc như thế đấy.
Nói trắng ra chính là lừa gạt lợi ích của người khác, chờ lợi ích tới tay, chạy trốn mới là thao tác thông thường.
Sơ Tranh thường thấy loại sinh vật không biết này, lời sói trắng nói cũng không có vấn đề.
Chỉ là người sai nó tới, sẽ làm loại mua bán lỗ vốn này?
Sơ Tranh xoay vật kim loại hình tam giác trên đầu ngón tay, thứ đồ chơi này thật sự chỉ dùng để ẩn giấu Linh trị dao động?
“Ngươi từng gặp người sai ngươi tới chưa?”
“... Chưa từng.”
“Chưa từng?” Sơ Tranh nhấn lấy đầu sói trắng, toàn thân bốc lên khí thế hung ác: “Ngươi lừa gạt ai đây?”
Sói trắng cảm giác được lực tay đặt trên đầu mình rất lớn, giống như có thể bóp nát đầu nó.
Trong lòng sói trắng phun lên một trận sợ hãi.
“Thật sự chưa từng gặp!!” Nó nổi giận gầm lên một tiếng.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Vậy các ngươi liên hệ với nhau kiểu gì? Dựa vào suy nghĩ sao?”
“...”
Sói trắng không nói nữa.