Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tô Đề Nguyệt cũng tra xét xung quanh một lần, không phát hiện có gì dị thường, chỗ có cơ khí kiểm trắc, đều biểu hiện bình thường.
Nhưng dựa theo lời Hồ Thạc nói, lửa kia cháy đến quá kỳ quái.
Lửa gì mà có thể xuyên qua cửa kim loại hạng nặng, trực tiếp đốt tới bên ngoài gian phòng kia của Tinh Tuyệt chứ?
Tô Đề Nguyệt luôn cảm thấy Sơ Tranh biết chút gì đó, nhưng cô không nói, mình cũng không có cách nào.
“Sơ Tranh tiểu thư, cô cầm thù lao bảo vệ Tinh Tuyệt.” Tô Đề Nguyệt cố gắng nghĩ ra một lời khách sáo: “Bây giờ chúng ta có cùng một mục tiêu, tôi không có ý tứ gì khác, cậu ấy là bạn của tôi, tôi cũng muốn bảo vệ cậu ấy, bắt được hung phạm phía sau.”
Hai tay Sơ Tranh đút túi, mặt mày tinh xảo giống như ngưng kết băng sương: “Bằng không thì anh cho rằng lửa đã đốt tới cửa, vì sao hắn vẫn còn rất tốt.”
Còn không phải ta!
Còn không phải ta!
Nếu không phải ta, bây giờ người ở bên trong đã sớm bị nướng chín, bỏ thêm chút gia vị là có thể lên bàn.
Tô Đề Nguyệt nhìn hành lang xung quanh bị đốt đến cháy đen, tất cả dấu vết, đến chỗ gian phòng của Tinh Tuyệt bỗng ngừng bặt lại.
“Nói đến thù lao...”
Sơ Tranh nói thầm một tiếng, khí thế hung hăng vào phòng.
“Hồ tiên sinh.”
“Sơ Tranh tiểu thư.” Hồ Thạc lập tức quay người, thái độ kính cẩn.
“Tôi muốn tăng giá.”
“??”
Hồ Thạc có chút luống cuống chân tay.
Sao lại muốn tăng giá?
“Thù lao anh trả cho tôi, không đủ để thanh toán những chuyện cần phải ứng phó bây giờ.” Ta thiệt thòi lớn!! “Nếu như anh cảm thấy không thích hợp, sáng mai đến tiệm của tôi giải trừ khế ước.”
“Sơ Tranh tiểu thư, chuyện này...” Hồ tổng tùy tiện ký một hạng mục là mấy trăm triệu, lúc này mờ mịt luống cuống giống như một Tiểu Bạch vừa nhậm chức: “Trước kia cô chưa từng nói muốn nửa đường tăng giá.”
“Tôi cũng chưa từng nói là không tăng.” Sơ Tranh đúng lý hợp tình: “Anh cảm thấy thù lao anh trả cho tôi, đủ cho tôi thay anh giải quyết những chuyện phiền phức này sao?”
Hồ Thạc: “...”
Hắn cũng không biết thứ giáo sư Tô cho hắn là gì.
Nếu như là tiền, hắn có thể một lời đáp ứng.
Nhưng rõ ràng vị này không phải đòi tiền...
“Tôi trả cho.” Tô Đề Nguyệt nói: “Nhưng phải cần thêm mấy ngày nữa, bây giờ trong tay tôi không có.”
Cục quản lý sinh vật không biết có được Linh Phách đều phải có hồ sơ.
Đối với Sơ Tranh mà nói thì chính là giết mấy sinh vật không biết là được, nhưng đối với bọn họ mà nói, đồ chơi kia tương đối khó làm.
Sơ Tranh nhìn y một chút: “Được thôi.”
Mặt mũi Hồ Thạc tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn giáo sư Tô.”
Tô Đề Nguyệt khoát khoát tay: “Xem giám sát còn dùng được không? Giải quyết chuyện trước mắt đi đã.”
Hồ Thạc đáp ứng, đi điều động giám sát tới.
Nhưng trước khi lửa bốc cháy giám sát đã lâm vào trong bóng tối, không nhìn thấy gì cả.
Sơ Tranh nhìn thoáng qua liền đi, chờ cô trở lại, trong tay cầm mấy khối kim loại.
Sơ Tranh đưa vật kim loại cho người máy.
Người máy nói nhỏ rồi bỏ vật kim loại vào trong cánh tay.
Hình ảnh xung quanh lập tức chuyển đổi, đây là đại sảnh trang viên.
Người máy quản gia đang thu thập đại sảnh, đến khi đại hỏa bốc cháy, đều không có dị thường gì.
Sơ Tranh đổi một cái khác, lần này là hành lang, người hầu đang sửa sang lại bồn hoa trên hành lang.
Sơ Tranh xem hết tất cả hình ảnh, trước khi đại hỏa bốc lên hết thảy đều bình thường, tốc độ đại hỏa bốc cháy xác thực rất nhanh, giống như trong không khí có vật dễ cháy gì đó, bùng một cái là cháy lên.
Nếu như trong không khí có vật dễ cháy, thì xác thực có thể xuyên qua cửa kim loại.
Vật dễ cháy Sơ Tranh tạm thời có thể kết luận là ba ba của A19.
Như vậy vấn đề đến rồi!
Ba ba là ai không có đạo đức đưa vào như thế.
Cô đặt thiết bị giám sát ở xung quanh trang viên, không thể nào là sinh vật không biết, cho dù có đeo mảnh kim loại kia, thì tiến vào cũng sẽ phát động cảnh báo.
Đó chính là người...
Người nha.
Không thuộc quyền quản lý của ta!!
Sơ Tranh vui sướng ném nồi cho Hồ Thạc: “Chính anh điều tra thêm giám sát vào khoảng thời gian này đi, xem có người nào có hành vi dị thường không, có thì tóm lấy.”
Hồ Thạc: “Sau đó thì sao?”
“Tôi không quản người.” Sơ Tranh nói: “Tự mình nghĩ.”
Hồ Thạc: “...”
-
Sơ Tranh muốn trở về nghiên cứu tư liệu của A19 một chút, không có ý định tiếp tục ở lại.
Dù sao ở lại cũng không có tác dụng gì.
Sơ Tranh muốn đi, Hồ Thạc lo lắng: “Sơ Tranh tiểu thư chuyện này...”
“Yên tâm, lần này không hại chết tiên sinh nhà anh, chí ít đối phương sẽ yên lặng một đoạn thời gian.” Sơ Tranh không thèm để ý phất phất tay: “Cho dù tới cũng đừng lo lắng, không đả thương được hắn.”
Hồ Thạc: “...”
Tôi lo lắng muốn chết đây!!
“Tô Đề Nguyệt, nhớ kỹ thù lao của tôi.”
Tô Đề Nguyệt đuổi kịp Sơ Tranh: “Sơ Tranh tiểu thư, tôi đưa cô về.”
“Không cần.”
“Tôi đi thăm Tiểu Kiều một chút.” Lý do của Tô Đề Nguyệt vô cùng chính đáng: “Một mình nó ở đó, tôi không yên lòng.”
“...”
Tô Đề Nguyệt đi lái xe tới đây, Sơ Tranh lên xe, y chọn lái tự động.
“Sơ Tranh tiểu thư, cô cảm thấy người sau lưng này rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi làm sao biết, tôi lại không có nhiều suy nghĩ như vậy.”
“...”
Một hơi của Tô Đề Nguyệt nghẹn đến lên không được xuống không xong.
Tô Đề Nguyệt đẩy gọng kính: “Chuyện ngày hôm nay, hẳn là có người cố ý dẫn chúng ta ra, để tiện xuống tay với Tinh Tuyệt... Chỉ là tôi không nghĩ ra, hắn thúc đẩy những sinh vật không biết kia bằng cách nào, theo như tôi được biết, trong sinh vật không biết cũng không có khái niệm đẳng cấp.”
Đây là kết quả mà cục quản lý sinh vật không biết nghiên cứu nhiều năm mới có được.
Sinh vật không biết không kéo bè kết phái.
Cũng chưa từng thấy sinh vật không biết nào sai khiến những sinh vật không biết khác.
Bọn nó thích tự chơi một mình.
Nếu như bọn nó kéo bè kết phái, thì có lẽ nhân loại đã sớm xong đời.
Sơ Tranh chống cằm: “Nói không chừng bây giờ bọn nó phát hiện ra chỗ tốt của kéo bè kết phái.”
“...”
Cô không thể nói chút chuyện tốt được à?
Sơ Tranh không có hứng thú với Tô Đề Nguyệt, phía sau đều không đáp lời.
Tô Đề Nguyệt thấy thế, thức thời không nói nữa, cúi đầu xuống liên hệ với người trong cục.
Lúc này sắc trời đã dần sáng.
Thành thị ngủ say một đêm đang thức tỉnh.
Vấn Tiên Lộ lại dần dần an tĩnh lại.
Sơ Tranh bảo Tô Đề Nguyệt dừng xe ở số 13: “Tinh Kiều ở chỗ này.”
Tô Đề Nguyệt cũng không phải kiếm cớ, y đúng là muốn đến xem Tinh Kiều.
Y đứng ở bên ngoài Vấn Tiên Lộ số 13, nhìn Sơ Tranh chậm rãi đi về phía mặt trời, hào quang màu vàng óng dát lên một tầng vầng sáng nhạt nhẽo quanh thân cô.
-
Sơ Tranh trở lại Hoàng Tuyền Lộ, cửa hàng sát vách cũng đang thu dọn, chuẩn bị đóng cửa, dường như Liễu Trọng còn chưa trở lại.
Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống, đầu ngón tay gõ gõ trên bàn.
Rốt cuộc Tinh Tuyệt đắc tội với ai?
Mà nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết?
Thảm.
Thật thảm.
Đã sắp thành người thực vật, còn bị người nhớ thương.
Người máy chắp tay sau lưng, ở trên bàn tản bộ tới, tản bộ lui, đong đưa đến Sơ Tranh hoa cả mắt.
Cô giơ tay ấn người máy lên trên bàn.
Tư thế chổng vó.
“Điều động tất cả tư liệu của A19 ra đây.”
“Ngài thả ta ra!” Người máy thở phì phò.
“Làm việc.”
“Ngài thả ta ra trước!”
“Làm việc trước.”
Người máy nằm ngửa mặc cho người chế giễu, bất động.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh buông nó ra, cầm nó lên, làm bộ muốn ném ra ngoài cửa.
“A a a a a ta sợ độ cao!”
Ham muốn sống sót của người máy cực mạnh, lập tức ném ra một mảng lớn tư liệu trong không khí.