Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ông cụ đặt chén trà xuống: “Lần này mời Sơ Tranh tiểu thư đến, chủ yếu vẫn là để cảm ơn cô vì đã giúp Sương Nhi.”
Tinh Sương?
Có thể là Tinh Sương trở về kể lại chuyện cho ông cụ nghe, ông cụ cố ý đến cảm ơn cô.
Chỉ cần không dính đến nội dung quan trọng, thì bình thường sẽ không cấm khách hàng kể ra.
Dù sao loại làm ăn này, vẫn phải dựa vào mọi người giới thiệu mới có thể có được.
“Không cần, cô ta đã thanh toán thù lao rồi.” Đối với chuyện này từ trước tới nay Sơ Tranh đều không có cảm giác, chỉ nhàn nhạt trần thuật sự thật: “Không ai nợ ai cả.”
Ông cụ sững sờ, một lát sau cười “ha ha“.
“Sơ Tranh tiểu thư đã nói như vậy, vậy tôi cũng không muốn nói nhiều nữa.” Ông cụ cười ha hả mời Sơ Tranh uống trà, bắt đầu nói về một số chủ đề râu ria.
Sơ Tranh đang nghĩ xem lúc nào ông ta mới nói đến Tinh Tuyệt.
Nhưng mãi đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, ông cụ đều không hề nhắc tới Tinh Tuyệt.
Sơ Tranh: “...”
Lão già này có ý gì thế?
Ông ta không tò mò vì sao cô lại đột nhiên trở thành bạn gái của Tinh Tuyệt sao?
Không lo lắng Tinh Tuyệt bị cô lừa sao?
Ông cụ không đề cập tới, Sơ Tranh cũng lười xách ra, cáo từ với ông cụ rồi rời đi.
Chờ người đi rồi, không biết quản gia từ đâu xuất hiện, đứng bên cạnh ông cụ.
“Chú thấy thế nào?” Ông cụ vẫn là dáng vẻ cười hòa ái kia.
Quản gia cẩn thận trả lời: “Vị Sơ Tranh tiểu thư này lai lịch bí ẩn, Đại thiếu gia ở bên cô ấy, là phúc hay họa khó mà nói được.”
Tinh Tuyệt hôn mê tỉnh lại, bên cạnh đột nhiên có thêm một cô bạn gái, chuyện này đâu chỉ làm cho người ta khiếp sợ thôi đâu.
Tinh Tuyệt đối xử với tất cả mọi người đều rất lãnh đạm, duy chỉ có cô gái kia, cho dù không nhớ rõ, cũng biểu hiện rất thân mật và bảo vệ.
Chuyện này không phải là việc nhỏ.
Cô gái kia, trước lúc này chưa từng xuất hiện bên cạnh Đại thiếu gia bao giờ.
Quản gia cho rằng Tinh gia sẽ rất nhanh triển khai hành động.
Nhưng lâu như vậy trôi qua mà vẫn không thấy động tĩnh gì cả.
Quản gia cũng không hiểu đây là thao tác gì.
“Thằng bé Tinh Tuyệt này nha...”
Ông cụ thở dài thật sâu, không nói tiếp nữa.
Quản gia càng mờ mị hơn, cho nên vị Sơ Tranh tiểu thư kia phải làm sao bây giờ? Cứ để mặc không quan tâm như vậy sao?
-
Vấn Tiên Lộ.
Liễu Trọng mang người đi diệt tổ chức “sát thủ” của sinh vật không biết, bắt được rất nhiều sinh vật không biết.
Đa phần đều không có hộ khẩu.
Lúc này đang dựa theo “đầu người”, ghi vào từng con một.
Tổ chức này gọi là “phe thứ ba” luôn.
Thành viên của tổ chức cơ bản đều là sinh vật không biết sống nhờ phi pháp trong thân thể con người tạo thành.
Công việc mà bọn nó làm, chính là để sinh vật không biết đi giải quyết phiền phức của con người.
Sinh vật không biết không thể trực tiếp liên lạc với con người, nhưng sinh vật không biết sống nhờ trong thân thể con người thì có thể.
Sinh vật không biết có thân thể con người phụ trách tìm mối làm ăn.
Sinh vật không biết không có ký thể giống như kiểu sói trắng sẽ phụ trách nhận việc.
Cho nên việc làm ăn của bọn nó thật ra rất tốt.
“Nó là đầu tĩnh.” Liễu Trọng móc ra một người từ trong đám người, ấn xuống trước mặt Sơ Tranh: “Tổ chức này chính là do nó làm ra.”
Người ở trước mặt Sơ Tranh, nhìn cũng ra dáng lắm, ăn mặc kiểu rất tinh anh.
Sơ Tranh xem tư liệu, liếc người kia một cái: “Sống tốt lắm nhỉ?” Còn là cao tầng của công ty nào đó, lương một năm cả chục triệu.
Sinh vật không biết: “...”
Bọn nó vẫn luôn làm việc cẩn thận, chính vì sợ bị quét.
Ai ngờ...
Lần này Liễu Trọng hành động rất nhanh, bọn nó cũng không kịp chạy.
Cũng không biết là thằng đần nào bán bọn nó.
Sơ Tranh: “Các ngươi làm bao nhiêu vụ rồi?”
Sinh vật không biết nuốt một ngụm nước bọt: “Không... Không nhiều.”
Dường như Sơ Tranh cũng không thèm để ý đến việc này, rất nhanh đã nhảy đến câu hỏi tiếp theo: “Người thuê đều là các ngươi tự tiếp xúc à?”
Sinh vật không biết: “Là... Là chúng tôi.”
Bọn họ phụ trách tiếp xúc với khách, biết nhu cầu, sau đó phân phối cho sinh vật không biết kiểu như sói trắng đi làm.
Sơ Tranh giơ tay ấn mở tư liệu của sói trắng: “Ta muốn biết người thuê của nhiệm vụ hắn làm là ai.”
Ngoại hình của sói trắng tương đối nổi trội, sinh vật không biết nhìn một chút là nhận ra ngay.
Là thằng đần nàyyy!
-
Người thuê sói trắng cũng coi như là một nhân sĩ thành công, trong tay có chút tiền, trong lúc vô tình biết có một tổ chức như thế, nên mới nảy sinh ý đồ xấu.
Nhưng hắn ta không có bất cứ quan hệ gì với Tinh gia.
Hơn nữa nhu cầu lúc đó của hắn ta cũng không phải đối phó với Tinh Sương, mà là một người khác có khúc mắc với hắn ta.
Vấn đề bây giờ là, nhiệm vụ mà sói trắng nhận được là đối phó với Tinh Sương, mà nhu cầu của người thuê lại không phải là như vậy.
Nếu như sói trắng và người thuê đều không nói dối.
Vậy thì...
Ánh mắt Sơ Tranh âm u nhìn về phía đầu lĩnh của tổ chức: “Vấn đề cũng chỉ có thể xuất hiện ở chỗ ngươi.”
Là khi bọn họ truyền tin tức đi đã xảy ra vấn đề.
“Làm sao có thể! Yêu cầu của khách hàng chúng tôi sẽ không làm sai được!” Đầu lĩnh tổ chức rất có lòng tin với tổ chức quản lý của mình, còn rất kiêu ngạo.
Sơ Tranh đá bóng cho hắn: “Vậy ngươi nói đi, chuyện gì xảy ra?”
Đầu lĩnh tổ chức: “...”
Sao nó biết được chuyện gì xảy ra.
“Lúc đó ngươi tự mình phân phối nhiệm vụ?”
“Làm sao có thể, việc làm ăn của tổ chức chúng tôi cũng rất tốt...” Giọng nói của đầu lĩnh tổ chức yếu xuống: “Không... Không phải.”
“Ai phụ trách.”
Đầu lĩnh tổ chức nhìn ra nhóm người ngồi xổm phía sau mình một chút, qua cả một lúc lâu mà cũng không lựa ra được người.
“Không... Không ở đây, hình như có một thời gian rồi hắn không xuất hiện.” Đầu lĩnh tổ chức nói: “Đa phần trong tổ chức của chúng tôi đều có công việc đàng hoàng, có thời gian mới tới.”
Sơ Tranh: “...”
Tổ chức của các ngươi rất tuyệt nha!
Sơ Tranh hỏi ra tin tức người phụ trách, bảo Liễu Trọng mang đám người này đi xử lý.
Đầu lĩnh tổ chức hoảng sợ, bám chặt không chịu đi: “Tôi... Tôi trên có già dưới có trẻ, ngài tha cho tôi một mạng, tôi biết sai rồi...”
Sắc mặt Sơ Tranh trầm lãnh: “Đó là già của người ta, trẻ của người ta, liên quan gì tới ngươi. Ngươi chiếm lấy người nhà, tài phú, cuộc sống của người ta thì cũng thôi đi, còn làm ăn phi pháp, ngươi cảm thấy mình rất oan uổng à?”
Đầu lĩnh tổ chức: “Nhưng... Nhưng mà nếu như không có tôi, thì người nhà đó có thể sống tốt như vây giờ không? Tôi... Tôi cũng không làm hại bọn họ, tôi nhất định sẽ cải tà quy chính, ngài suy nghĩ thử xem, nếu như tôi đột nhiên chết đi thì bọn họ phải làm sao đây?”
Sơ Tranh không hề dao động: “Đó là cuộc đời của bọn họ, không liên quan gì tới ta.”
Đầu lĩnh tổ chức hô to một tiếng: “Không phải các người đồng ý cho một số sinh vật không biết sống nhờ sao? Vì sao tôi lại không được!”
Sơ Tranh lạnh lùng nhìn nó: “Ngươi chiếm cứ thân thể này bằng cách nào?”
Đầu lĩnh tổ chức co rúm thân thể, không đáp lời.
Dĩ nhiên không phải nó dùng thủ đoạn hợp pháp gì để sống nhờ trong thân thể này.
Sinh vật không biết sống nhờ hợp pháp, đại đa số đều không phải chủ động chiếm cứ thân thể.
Cho dù có chủ động, cũng là vì đối phương và sinh vật không biết đã đạt thành một loại ước định.
Hắn giao thân thể ra, sinh vật không biết thay đối phương hoàn thành tâm nguyện.
Sau khi điều tra được những chuyện này, xác định không sai, không phải hành vi không tuân theo quy định, đều sẽ được quy nạp là sống nhờ hợp pháp.
Nhưng mưu hại tính mạng người, chiếm cứ thân thể phi pháp, đó chính là vi phạm quy tắc của Vấn Tiên Lộ.
Không có bất kỳ ngoại lệ gì để mà nói.
Đầu lĩnh tổ chức bị Liễu Trọng dẫn đi.