Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2509: Chương 2509: Vấn Tiên Hoàng Tuyền (90)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh: “Vậy sao anh xác định người kia là hắn?”

“Tôi theo dõi nhìn thấy mà.” Hắn ta là nửa uy hiếp nửa dụ dỗ bị ép gia nhập, hắn ta đương nhiên phải xem xem rốt cuộc người này là ai chứ.

Lúc ấy hắn ta theo dõi, kẻ trông thấy chính là người này.

Sơ Tranh: “...”

“Anh cảm thấy trong hai người họ ai đang nói dối?” Mai Cơ đâm đâm Tạ Thời, tò mò hỏi.

“Em là cô gái trưởng thành rồi, phải tự mình nghĩ.” Tạ Thời bày biện khuôn mặt nghiêm túc, học giọng điệu của Sơ Tranh nói chuyện.

Mai Cơ bĩu môi: “Anh không biết thì nói không biết đi.”

Tạ Thời: “...”

Bây giờ bên nào cũng cho là mình phải, ai biết ai mới là người nói thật.

-

Dưới ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh, khí thế của Tần Không Minh yếu đi mấy phần.

Tần Không Minh nói tận mắt nhìn thấy cũng không chính xác, mà là hắn ta theo dõi người kia, trông thấy hắn đi vào một ngôi nhà.

Nhà kia vừa vặn thuộc danh nghĩa của Cừu Duật, hơn nữa dáng người và hình thể đều tương đồng như Cừu Duật.

Cừu Duật: “Căn nhà này?”

“Không phải.” Tần Không Minh nói một địa chỉ khác.

Cừu Duật nghe xong lập tức phủ nhận: “Đã hơn nửa năm rồi tôi chưa hề qua bên đó ở, sao cậu có thể trông thấy tôi ở bên đó được?”

Căn nhà kia mua sớm hơn, nhưng cách công ty khá xa.

Sau khi hắn mua căn nhà này, thì không hề qua bên kia ở nữa.

“Vậy tôi thấy ma à?” Tần Không Minh cũng không phục: “Tôi tận mắt nhìn thấy hắn mở cửa đi vào mà.”

Cừu Duật: “...”

Cừu Duật đúng là con người hàng thật giá thật, điểm này không thể nghi ngờ.

Nhưng mà lời Cừu Duật và Tần Không Minh nói đều không có vấn đề gì, không giống nói dối.

Chuyện này cũng tương tự như chuyện của sói trắng kia, hai bên đều không nói dối, nhưng ở giữa xảy ra vấn đề.

Sơ Tranh: “Có ai có thể mở cửa căn nhà của anh được?”

Cừu Duật lắc đầu: “Chắc là không có ai cả... Quét dọn đều sắp xếp người máy cả.”

Tần Không Minh: “Dù sao tôi cũng không nói dối!”

Người mà hắn ta trông thấy chính là giống Cừu Duật.

-

Ting toong ——

Chuông cửa nhà Cừu Duật đột nhiên vang lên.

Cừu Duật theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh, không khí trong phòng trong lúc đó trở nên hơi quỷ dị.

Chuông cửa tiếp tục vang lên, không ai lên tiếng cả.

Cuối cùng, Sơ Tranh khẽ hất cằm, ra hiệu Cừu Duật đi: “Mở cửa.”

Tạ Thời đứng ở ngay sau cửa, cho dù Cừu Duật muốn chạy, cũng không có nhiều cơ hội lắm.

Hắn ta hít sâu một hơi, mở cửa phòng.

“Tinh... Tinh tổng?” Người ngoài cửa làm Cừu Duật sững sờ tại chỗ: “Ngài... Ngài sao lại tới đây?”

“Có phần văn kiện cần dùng, vừa vặn đi ngang qua, thuận tiện đến lấy.” Tinh Tuyệt lãnh đạm nói: “Không mời tôi vào?”

Cừu Duật: “...”

Cừu Duật: “???”

Đêm hôm khuya khoắt, văn kiện gì mà cần Tinh tổng tự tới lấy vậy?

Cừu Duật nhìn ra phía sau, không có ai, chỉ có một mình hắn.

Cừu Duật đang suy nghĩ xem đóng sập cửa ngay trước mặt sếp thì tốt, hay là để sếp vào nhà cảm thụ nguy hiểm chung thì tốt hơn...

Sắc mặt Cừu Duật không tốt lắm, vẫn còn đứng đó bất động, Tinh Tuyệt giống như không vui lắm: “Sao đấy?”

Cừu Duật hít sâu một hơi: “Tinh tổng, tôi... Tôi không tiện lắm, ngài cần văn kiện gì, tôi đi tìm đưa ra cho ngài.”

Tinh Tuyệt không rõ ý vị nhìn hắn: “Thế à?”

Cừu Duật cảm thấy ánh mắt Tinh Tuyệt rất không thích hợp, bị nhìn cho toàn thân phát lạnh, hắn ta chịu đựng khó chịu: “Thật ngại quá Tinh tổng, tôi...”

“Tinh tiên sinh, mời vào bên trong.”

Cừu Duật vẫn chưa nói xong, thì Tạ Thời ở phía sau cửa trực tiếp kéo cửa ra, làm dấu tay xin mời.

Tinh Tuyệt từng gặp Tạ Thời, liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó trực tiếp đi vào bên trong.

Cừu Duật: “!!!” Xong xong, nếu như Tinh Tuyệt xảy ra chuyện ở chỗ này, thì hắn phải bàn giao thế nào bây giờ.

Tinh Tuyệt trầm mặt đi vào bên trong, vừa liếc mắt là đã nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế sofa, và Tần Không Minh bị trói, chật vật ngồi dưới đất.

Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.

Sơ Tranh ngược lại rất trấn định: “Tại sao anh lại ở đây?”

Hầu kết Tinh Tuyệt hơi nhấp nhô, chậm rãi nói: “Lời này nên là anh hỏi Bảo Bảo mới đúng chứ.” Đây là nhân viên của hắn, vì sao cô lại ở đây, còn trói cả người nữa chứ.

“Em hỏi ít chuyện.” Sơ Tranh bình thản đáp: “Đúng lúc có liên quan đến hắn.”

Tinh Tuyệt nhìn về phía Cừu Duật, người sau lau lau mồ hôi lạnh trên trán, đáy lòng bất ổn, không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì.

Người này quen biết Tinh tổng sao?

Giọng điệu của Tinh tổng sao nghe có chút là lạ nhỉ?

Nhưng hai người này quen nhau...

Cừu Duật hơi thở phào, có vẻ ít nhất sẽ không phát sinh xung đột.

Sơ Tranh híp mắt lại, tùy ý dò xét người đàn ông trước mặt: “Cho nên vì sao anh lại đến đây?”

Giọng điệu của Tinh Tuyệt rất kiên định: “Lấy văn kiện.”

Sơ Tranh: “Cần anh tự đến?” Đây là việc mà một ông chủ như anh nên làm sao?

Tinh Tuyệt: “Tiện đường.”

Sơ Tranh không nói, chỉ nhìn hắn.

Lúc đầu Tinh Tuyệt còn có thể nghiêm mặt đối mặt với Sơ Tranh, nhưng dần dần trên mặt đã có chút không nhịn được rồi.

Hắn mấp máy môi, thấp giọng nói: “Anh trông thấy xe của em ở bên ngoài.”

Chiếc xe ấy Tinh Tuyệt nhớ kỹ, có đôi khi Liễu Trọng sẽ dùng chiếc xe kia đưa đón cô.

Sơ Tranh: “...”

Vậy anh cũng không thể xác định em ở đây được?

Có quỷ!

Vật nhỏ này đã làm gì với ta?

Sơ Tranh ngắm quần áo hôm nay của mình một chút, là quần áo của cô...

Tinh Tuyệt cũng không có ý giải thích kỹ càng, trực tiếp dời chủ đề đi: “Em tìm hắn hỏi chuyện gì thế?”

Ánh mắt Sơ Tranh đi dạo trên người hắn một vòng: “Lát nữa em nói cho anh biết, anh ngồi xuống trước đi.”

Tinh Tuyệt nhấp môi dưới, không cố tình gây sự, trực tiếp ngồi xuống sát bên Sơ Tranh.

Cừu Duật: “...”

Tình huống thế nào vậy?

Cừu Duật chỉ từng đến bệnh viện một lần, chưa hề gặp phải Sơ Tranh, hắn ta cũng không biết chuyện Tinh Tuyệt mất trí nhớ.

Cho nên bây giờ hắn ta hoàn toàn không hiểu nổi sếp nhà mình đang làm gì.

Tinh Tuyệt tới gần, bàn tay vừa vặn dán lên mu bàn tay Sơ Tranh, nắm thật chặt lấy tay cô.

Mà vì hai người áp quá gần, nên nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra được.

-

Sơ Tranh xác nhận chi tiết với hai vị người trong cuộc lần nữa, cuối cùng gần như có thể xác định là có người giả mạo Cừu Duật, để Tần Không Minh tưởng lầm là hắn.

Cừu Duật thật sự không nghĩ ra là ai có thể không động đến hệ thống an ninh mà trực tiếp mở được cửa nhà hắn ra.

Cừu Duật điều giám sát ra, dựa theo thời gian Tần Không Minh nói, không phát hiện được bất cứ dị thường nào.

Không ai đi vào căn nhà ấy vào khoảng thời gian đó cả.

Cừu Duật còn nói khoảng thời gian ấy hắn ta căn bản không ở trong Kinh Nam trong thành.

Điểm này rất nhiều người trong công ty đều có thể làm chứng, lúc ấy hắn đang đi công tác ở tỉnh khác.

Sơ Tranh có chút bực bội, manh mối này lại đứt hết lần này đến lần khác.

Thật muốn đánh nhau mà!

Có gì mà đánh nhau không thể giải quyết đâu?

Vì sao lại phải gây sự chứ!!

Phiền chết mất.

Sơ Tranh: “Anh nhớ ra chuyện gì thì hãy liên lạc với tôi.”

Sơ Tranh vừa nói xong, Tạ Thời rất hiểu chuyện để lại cho Cừu Duật một phương thức liên lạc.

“... Được... Được.”

Sơ Tranh dùng cùi chỏ đụng Tinh Tuyệt một cái: “Đi.”

Tinh Tuyệt buông tay Sơ Tranh ra, đứng dậy đi ra ngoài.

Sơ Tranh: “Không lấy văn kiện?”

“...” Tinh Tuyệt ngừng bước chân, quay đầu hỏi Cừu Duật văn kiện.

Cừu Duật tìm ra thứ Tinh Tuyệt nói, đáy lòng lén lút tự nhủ, chỉ là chút đồ chẳng quan trọng gì... Sếp lấy cái này để làm gì nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.