Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lục Phong Trạch đẩy cửa phòng nghỉ ra, thấy Tinh Tuyệt ở bên trong, con ngươi híp híp, đóng cửa lại đi vào.
“Tinh tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì không?”
Lúc này Tinh Tuyệt tìm hắn, nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ.
“Vào ngồi đi.” Tinh Tuyệt hất cằm.
Ánh mắt Lục Phong Trạch tuần sát một vòng quanh gian phòng, đi đến đối diện Tinh Tuyệt ngồi xuống: Tinh tổng, ngài có chỉ thị gì à?”
“Tôi không có.” Tư thế ngồi của Tinh Tuyệt rất đoan chính, trên gương mặt lạnh lùng của hắn đột nhiên xuất hiện một nụ cười: “Nhưng Bảo Bảo nhà tôi có.”
Lục Phong Trạch không thể không thừa nhận, gương mặt của Tinh Tuyệt rất loá mắt, những cô gái trong công ty đều rất mê gương mặt của hắn.
Nhưng Tinh Tuyệt ở công ty luôn luôn nghiêm khắc khó gần, cho dù cười cũng là loại cười lạnh mang theo sát khí.
Nhưng mà nụ cười vừa rồi của hắn nhìn thế nào cũng thấy rất dịu dàng... Kiểu xưng hô như Bảo Bảo cũng quá mức thân mật rồi!
Lục Phong Trạch ngăn chặn sự quái dị trong lòng: “Tinh tổng... Bảo Bảo nhà ngài là?”
Tinh Tuyệt đã thu liễm ý cười, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
Hắn nhìn ra phía sau Lục Phong Trạch.
Lục Phong Trạch theo bản năng quay đầu, đằng sau có cái bình phong, trên bình phong mơ hồ có một bóng người tinh tế.
Bóng người trên bình phong chậm rãi di động, di chuyển từ phía sau ra.
Con ngươi Lục Phong Trạch hơi co lại: “Là cô!”
Là cô gái vừa rồi đứng bên cạnh Tinh Tuyệt.
“Rất bất ngờ?” Sơ Tranh hai tay đút túi đứng ở bên cạnh: “Biết tôi?”
Lục Phong Trạch đã thu liễm đi dáng vẻ kinh ngạc: “Không biết, vừa rồi cô đi cùng Tinh tổng nhà chúng tôi, tôi cảm thấy rất bất ngờ thôi. Dù sao Tinh tổng nhà chúng tôi cho đến bây giờ cũng chưa từng có bạn gái, bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào, không biết tiểu thư quen biết Tinh tổng như thế nào vậy.”
Sơ Tranh hỏi một câu không liên quan: “Anh họ gì?”
Câu hỏi này của Sơ Tranh làm cho Lục Phong Trạch trở tay không kịp, hoàn toàn không nằm trong dự đoán của hắn ta.
Một hồi lâu sau hắn ta mới nói: “Lục.”
Sơ Tranh: “Vậy anh quản nhiều như vậy làm gì? Tôi còn tưởng anh họ Tinh cơ đấy.”
Tinh Tuyệt có kiểu bạn gái gì, đều là chuyện riêng của hắn.
“...”
Lục Phong Trạch nhìn sang phía Tinh Tuyệt một chút, người sau đang chuyên chú nhìn cô gái kia, ngay cả cái liếc mắt cũng chẳng thèm chia cho hắn ta.
“Là tôi lắm mồm.” Lục Phong Trạch còn rất lễ phép: “Vậy không biết vị tiểu thư này tìm tôi có chuyện gì?”
Tinh Tuyệt gọi hắn ta đến, cũng là vì cô...
Hắn nghe lời cô như thế sao.
“Muốn hỏi anh chút chuyện.”
Sơ Tranh đi tới cửa, trực tiếp khóa trái cửa lại.
Lục Phong Trạch nhíu mày, đáy lòng mơ hồ có chút bất an.
“Tiểu thư muốn hỏi chuyện gì?”
Sơ Tranh chuyển về trong phòng, ngồi trên thành ghế bên cạnh Tinh Tuyệt: “Anh biết Tần Không Minh không?”
Lục Phong Trạch: “Tần Không Minh? Ai?”
Phản ứng của Lục Phong Trạch giống như chỉ đang nghe thấy tên của một người xa lạ, hoàn toàn không quen biết.
Vừa rồi Sơ Tranh đã nhìn qua Lục Phong Trạch, hắn ta là người, không phải bị sống nhờ.
“Đổi câu hỏi khác, là anh sai khiến làm hại Tinh Sương sao?”
Lục Phong Trạch giống như nghe thấy trò cười: “Cô đang nói gì vậy, Nhị tiểu thư đang rất khỏe mạnh, ai làm hại cô ấy?”
“Phải không?”
Sống lưng Lục Phong Trạch thẳng tắp: “Tôi không biết tại sao cô lại hỏi như vậy, nhưng tôi tuyệt đối không sai ai làm hại Nhị tiểu thư cả.”
“Ồ.”
Lục Phong Trạch không nhìn Sơ Tranh: “Tinh tổng, loại chuyện không có chứng cứ như vậy mà ngài cũng tin sao?”
Tinh Tuyệt: “Bảo Bảo chỉ hỏi một chút, chưa hề nói là do anh làm.”
Lục Phong Trạch bị chẹn họng, cố gắng gạt ra một nụ cười: “Vậy hỏi xong chưa? Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước một bước.”
Sơ Tranh không nói chuyện, Tinh Tuyệt liền ra hiệu hắn ta có thể đi.
Lục Phong Trạch đứng dậy rời khỏi gian phòng.
Người vừa đi, Tinh Tuyệt liền vươn tay ôm lấy Sơ Tranh: “Bảo Bảo, em chỉ gọi hắn tới để hỏi câu này à?”
Sơ Tranh sờ đầu hắn: “Trò hay ở phía sau, muốn xem không?”
“Muốn!”
Sơ Tranh nghĩ mãi mà không rõ: “Thái độ của hắn ta kiểu đó, sao anh không đuổi việc hắn ta đi?”
Tinh Tuyệt à một tiếng: “Không dễ dàng như vậy, Lục Phong Trạch ở công ty lâu năm rồi, hắn có người sau lưng ủng hộ, mặt ngoài cũng không phạm sai lầm gì, không phải anh muốn đuổi là đuổi được.”
Các phương kiềm chế, một quyết sách nhìn như đơn giản lại có thể liên quan đến lợi ích của rất nhiều người.
Sơ Tranh cảm thấy thế này khá là thảm.
“Hắn ta và...”
Sơ Tranh hơi dừng lại, nhớ tới Tinh Tuyệt mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện của anh trai hắn.
Cô muốn hỏi xem Lục Phong Trạch và Tinh Thần có quan hệ thế nào.
Tinh Tuyệt nghi hoặc: “Và cái gì?”
Sơ Tranh lắc đầu: “Không có gì, đi ra ngoài trước đi.”
Tinh Tuyệt thấy Sơ Tranh không muốn nói lắm, ép nghi hoặc trở về, không hỏi tiếp nữa.
-
Lục Phong Trạch ứng phó với người xong, đi từ trong đại sảnh ra, cơn gió kéo theo cả hơi nóng thổi qua, làm hắn ta càng thêm bực bội.
Lục Phong Trạch nhìn ra kiến trúc đèn đuốc sáng trưng phía sau một chút, cúi đầu xuống đi đến chiếc xe đang đậu trong bóng đêm.
Rốt cuộc người phụ nữ kia có lai lịch gì...
Vì sao lại đột nhiên nhắc đến Tinh Sương.
Cô đã biết những chuyện gì?
Lục Phong Trạch ngồi lên xe, trợ lý trước mặt lập tức hỏi: “Lục tổng, đi đâu đây ạ?”
“Trở về.” Lục Phong Trạch nói xong cũng đổi giọng: “Đi chỗ cũ.”
Trên đường đi Lục Phong Trạch đều mải suy nghĩ, không chú ý tới đằng sau có xe đi theo —— đương nhiên cũng có thể là hắn ta căn bản không thể chú ý được nó.
Trong xe chỉ có Sơ Tranh và Tinh Tuyệt, xe cài đặt lái tự động.
Tinh Tuyệt ấn mở lộ tuyến nhìn một chút, kỳ quái nói: “Hắn muốn đi đâu đây?” Đây không phải con đường về công ty, cũng không phải đường về nhà Lục Phong Trạch.
“Đi theo xem chẳng phải sẽ biết sao.” Ta làm sao biết hắn ta muốn đi đâu.
“Ồ.”
Tuyến đường mà xe của Lục Phong Trạch chạy dường như đang xoay quanh, lượn quanh tầm vài vòng, cuối cùng mới dừng ở một con đường thuộc ngã tư đường.
Lục Phong Trạch xuống xe, chiếc xe kia nhanh chóng lái đi, trên đường chỉ còn lại một mình Lục Phong Trạch.
Con đường này xe lui tới không nhiều.
Lục Phong Trạch đợi đến khi xe hoàn toàn đi hết, mới đi tới lối đi bộ, rồi đi một mạch đến chỗ bụi cây trên lối đi bộ.
Kiểu như không nhìn thấy lùm cây trước mặt, muốn đâm vào đó luôn vậy.
Trong lòng Tinh Tuyệt vừa hiện lên suy nghĩ cổ quái, bên kia Lục Phong Trạch đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nữa.
Đột nhiên biến mất giữa hư không.
“Anh nhìn lầm?” Tinh Tuyệt quay đầu hỏi Sơ Tranh: “Sao hắn lại biến mất rồi.”
“Không có.” Sơ Tranh đẩy cửa xe ra xuống dưới, đi đến gần chỗ lùm cây nhìn một chút.
Tinh Tuyệt một đường theo tới, nhỏ giọng hỏi: “Bảo Bảo, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Sơ Tranh sờ sờ lùm cây, là xúc cảm chân thật.
Sinh vật không biết có thể truyền tống tương đối ít thấy, K1 của Vấn Tiên Lộ là con có năng lực mạnh nhất trong số những sinh vật không biết trước mắt phát hiện được.
Nơi này không có Linh trị dao động, là cần điều kiện đặc biệt mới có thể khởi động?
Hay là những thứ khác?
Sơ Tranh kéo Tinh Tuyệt ra phía sau, cô lấy từ trên người ra một cái bình nhỏ, trực tiếp mở nắp bình ra, để dưới đất.
Điểm sáng lóng lánh trong bình bắt đầu bay ra ngoài.
Gió phất qua lùm cây, lá cây ma sát phát ra tiếng sàn sạt.
Điểm sáng dần dần bay cao, lắc lư trái phải trong không khí, có loại được tự do, có xu thế muốn chạy.
Sạt sạt sạt ——
Tiếng lá cây ma sát càng thêm lớn hơn.
Điểm sáng bị kinh sợ, đột nhiên vọt về phía nơi xa.