Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thật lâu sau Lục Phong Trạch cũng không nói tiếp, Sơ Tranh đợi thêm một hồi, cảm thấy đợi đến phát chán, cho nên đi luôn.
Qua thêm hai ngày nữa, cuối cùng Lục Phong Trạch cũng chịu nói chuyện.
Thời gian của hắn ta xác thực không nhiều lắm.
Tin tức mà thân thể phản hồi lại cho hắn ta, không ngừng nhắc nhở hắn ta, thời gian không còn nhiều nữa.
Cho nên hành vi của hắn ta khắp nơi đều lộ vẻ gấp gáp, không che giấu nhiều như vậy.
“Chuyện của Tinh Sương là tôi bảo hắn giúp một tay, nhưng trước nay tôi chưa từng tự mình ra mặt.”
Lục Phong Trạch không nghĩ tới... Cuối cùng vẫn quấn về trên người hắn ta.
Ngay cả chuyện này người đàn ông kia cũng đã tính toán kỹ cả rồi.
Cho dù bị điều tra, cuối cùng người bị điều tra ra cũng là hắn ta.
Về phần người kia phân phó người đi làm việc như thế nào, hắn ta cũng không biết, hắn ta chỉ thấy kết quả.
Sơ Tranh ngồi trên ghế, tư thế ngồi vô cùng thổ phỉ: “Chuyện của Tinh Tuyệt cũng là do anh làm?”
Lục Phong Trạch lại bắt đầu trầm mặc.
Sơ Tranh: “Anh cũng đã sắp chết rồi, bây giờ có nói hay không có gì khác nhau đâu.”
“...”
Lục Phong Trạch nguýt Sơ Tranh một cái.
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Lục Phong Trạch nhả ra.
Đúng là hắn ta muốn Tinh Tuyệt chết.
Tinh gia bây giờ chỉ có hai người thừa kế, một là Tinh Tuyệt, người còn lại là Tinh Sương.
Tinh Kiều?
Không nói đến chuyện thằng bé là con của con riêng, thì chỉ với tuổi tác ấy cũng chẳng tạo thành uy hiếp gì.
Hắn ta và Tinh Sương không có thù gì, tất nhiên không cần thiết phải trực tiếp giết chết, hơn nữa cô ta không chết mà chịu sự khống chế của mình, thì lại càng có lợi cho mình hơn.
—— Lục Phong Trạch cũng không biết chuyện sống nhờ.
Hắn ta chỉ nghe từ người kia, nói có thể làm cho đối phương nghe lời.
Dù sao Lục Phong Trạch cũng đã được chứng kiến một chút thủ đoạn của đối phương, tự nhiên sẽ tin tưởng.
“Người kia là ai?” Sơ Tranh hỏi ra câu mấu chốt.
“...”
Lại là trầm mặc.
Nhưng lần này không quá lâu, Lục Phong Trạch cũng không tính làm một kẻ cất giữ bí mật mà tự giết chết bản thân mình.
Nhưng mà...
“Không biết, tôi chưa từng thấy mặt thật của hắn, hắn luôn đeo mặt nạ.” Người đàn ông kia chưa từng tháo mặt nạ xuống, địa điểm gặp mặt hầu như cũng là ở trong ngôi biệt thự kia.
“Tên thì sao?”
“Người bên cạnh hắn đều gọi hắn là tiên sinh, không biết hắn tên là gì.”
Sơ Tranh rất kinh ngạc: “Một người đến cả tên cũng không biết, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thế nào mà anh cũng dám tin?”
Lục Phong Trạch kéo khóe miệng cười, có chút trào phúng, lại có chút mất mát: “Khi cô đứng trên một tảng băng vụn, mắt thấy sắp chìm xuống đến nơi rồi, bên cạnh có một chiếc thuyền, người trên thuyền nói với cô, chỉ cần tin tưởng hắn mới có thể sống sót, cô chọn đánh cược một lần leo lên chiếc thuyền kia, hay là lựa chọn chìm xuống?”
Lục Phong Trạch không đợi câu trả lời này, tự mình nói ra đáp án: “Tôi chọn leo lên chiếc thuyền kia.”
“Cho dù bây giờ xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng lựa chọn giống vậy.”
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, rút một tờ giấy ra, vẽ lên một cái ký hiệu, cho Lục Phong Trạch nhìn.
“Từng thấy cái này chưa?”
Lục Phong Trạch trông thấy ký hiệu “Ψ” vẽ trên giấy, hắn ta gật đầu: “Thấy rồi.”
“Biết có ý gì không?”
Lục Phong Trạch chỉ thiếu trợn mắt trừng Sơ Tranh một cái: “Sao tôi biết nó có ý gì được... Chắc là tiêu chí thôi. Trên quần áo của người bên cạnh người kia có cái này.”
Sơ Tranh: “...”
Phế vật!
Sơ Tranh hỏi ra một vấn đề quan trọng: “Tại sao anh lại muốn hại Tinh Tuyệt?”
Lần này sau khi Lục Phong Trạch trầm mặc, thì rốt cuộc không hề nói chuyện nữa, cũng xoay người, đưa lưng về phía Sơ Tranh.
Ý tứ rất rõ ràng, hắn ta sẽ không nói.
-
Lục Phong Trạch ngậm miệng không nói, nhưng sau khi Sơ Tranh rời khỏi đây, thì đã biết được nguyên nhân từ chỗ Tinh Tuyệt.
“Hạng mục Phồn Tinh.” Tinh Tuyệt vẫn ở trong phòng làm việc, lúc này không có ai, hắn không hề có chút hình tượng nào, hai chân gác trên ghế, cằm chống lên đầu gối nói chuyện với Sơ Tranh.
“Hạng mục Phồn Tinh thế nào?”
“Lục Phong Trạch là thành viên quan trọng ban đầu của hạng mục.”
Sơ Tranh nghĩ đến tấm hình mà mình từng thấy.
Tinh Tuyệt vừa lật văn kiện bằng chất giấy trên bàn, vừa nói với Sơ Tranh: “Những thứ này đều không ghi chép vào hồ sơ điện tử, anh bảo Hồ Thạc đưa tất cả tư liệu của hạng mục Phồn Tinh cho anh, trông thấy trong hồ sơ giấy.”
Vừa rồi Tinh Tuyệt đã hỏi Hồ Thạc, Hồ Thạc cũng không biết chuyện Lục Phong Trạch còn từng tham dự vào hạng mục Phồn Tinh, lại là thành viên quan trọng nữa.
Hồ Thạc tiếp nhận hạng mục Phồn Tinh đã là chuyện rất lâu về sau.
Cho nên hắn không biết rõ tình hình cũng có thể hiểu được.
“Anh hỏi mấy nhân viên tham dự từ lúc đầu, bọn họ thì có biết Lục Phong Trạch, Lục Phong Trạch rời khỏi hạng mục Phồn Tinh là sau khi triệt để phá được cửa ải khó khăn về kỹ thuật không bao lâu.”
Tinh Thần là sau khi thái tử gia Tinh Tuyệt lên đài, mới được phân đến công ty con.
Hạng mục Phồn Tinh cũng là lúc ấy mới dựng lên.
Nhưng lúc ấy, Tinh Thần thuộc vào tình trạng rất gian nan, cần người mà không có người, cần tiền cũng chẳng có tiền.
Chính là lúc ấy Lục Phong Trạch gia nhập vào.
Lục Phong Trạch là người của tổng bộ, dựa theo lý thuyết thì sẽ không tiếp xúc đến chuyện của công ty con.
Tinh Tuyệt cũng không biết hai người này quen biết thế nào.
Dù sao Lục Phong Trạch tìm một tên tuổi danh chính ngôn thuận, cứ như vậy tiến vào hạng mục Phồn Tinh.
Tinh Tuyệt trước khi mất trí nhớ có biết chuyện hay không, Tinh Tuyệt lúc này cũng không biết được.
“Anh cảm thấy chắc có lẽ anh biết.” Tinh Tuyệt nói cho Sơ Tranh nghe suy nghĩ của mình: “Tư liệu của hạng mục này là cơ mật tối cao, tất cả nội dung đều trực tiếp báo cáo với anh. Tinh... Anh trai anh muốn thêm người vào đoàn đội chủ chốt, không thể nào không thông qua sự đồng ý của anh được.”
Lúc ấy chức vị của Lục Phong Trạch đã không thấp.
Một người như vậy, trừ phi là hắn đồng ý, nếu không thì sao có thể danh chính ngôn thuận đi vào?
“Ừm, anh nói bởi vì hạng mục Phồn Tinh là có ý gì?” Chính là trò chơi nát này...
Nghĩ đến Vương bát đản, tâm tình Sơ Tranh lại có chút vi diệu.
Thời gian dài như vậy trôi qua, Vương bát đản đều không thấy tăm hơi.
“Hạng mục này không chỉ là trò chơi...” Tinh Tuyệt dừng một chút: “Bên cạnh em có người không?”
“Ta!!” Giọng của người máy từ đầu kia truyền đến.
“Mi không tính.”
“Sao ta lại không tính! Người máy cũng là người!”
“Câm miệng!”
Tinh Tuyệt nghe Sơ Tranh và người máy cãi nhau, nhịn không được bật cười.
Sơ Tranh trấn áp người máy xuống, đáp lại Tinh Tuyệt: “Không có ai, anh nói đi.”
“Anh tới tìm em đi.” Tinh Tuyệt nói: “Một hai câu không nói rõ ràng được, đương nhiên quan trọng hơn là anh nhớ Bảo Bảo rồi.”
Sơ Tranh: “...”
Cuối cùng Tinh Tuyệt không đến tìm Sơ Tranh, Sơ Tranh qua tìm hắn.
Văn phòng của Tinh Tuyệt chiếm diện tích cực lớn, Sơ Tranh đi vào thì bị người ta ôm lấy, đè trên tường thủy tinh.
“Người...”
“Bên ngoài không nhìn thấy.” Tinh Tuyệt thấp giọng nói.
Sơ Tranh nhớ tới lúc đi vào, nhìn từ bên ngoài đúng là tường không phải thủy tinh.
Tinh Tuyệt cúi đầu hôn cô.
Mấy ngày nay Sơ Tranh không hề đến trang viên, nhưng thời gian gặp mặt Tinh Tuyệt cũng nhiều.
Nhưng lần nào Tinh Tuyệt cũng rất chủ động nhiệt tình, giống như một ngày không gặp chính là cách một thế kỷ vậy.
Lúc đầu Sơ Tranh còn muốn cầm nắm chủ quyền, sau đó thì dứt khoát tùy theo hắn luôn.
Dù sao có đôi khi rất mệt mỏi, nhưng hưởng thụ loại chuyện này, cô cũng sẽ không từ chối.
Tinh Tuyệt giải được chút nỗi khổ tương tư rồi, ôm Sơ Tranh ngồi trên ghế sofa, nói cho cô nghe về kế hoạch Phồn Tinh.
Đúng vậy, là kế hoạch.
Hạng mục trò chơi Phồn Tinh chỉ là một phần nội dung trong kế hoạch này mà thôi.
Sơ Tranh nghe xong rút ra được hai tin tức quan trọng trong đó: Lợi dụng khai phá hệ thống thần kinh con người và AI có được ý thức của mình.