Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Tạ Xu tìm đường chết, kết quả là bị Sơ Tranh trói lại.
Ngang với ta à!
Vật nhỏ còn non lắm!
“Đau!” Cổ tay Tạ Xu bị ma sát ra vết đỏ, gương mặt hắn cũng mang theo một chút sắc đỏ: “Thả ta ra.”
“Không được.”
Sơ Tranh mặt không cảm xúc cự tuyệt.
Sơ Tranh lót vải trên cổ tay hắn, lần nữa cột chắc.
“Nàng còn có ai?”
“Không có.” Đó là ta nói nhầm!
Sơ Tranh hôn hắn, Tạ Xu tránh ra: “Nàng xem ta là gì? Nam sủng nàng mua được sao?”
Sơ Tranh nghi hoặc: “Chàng chẳng lẽ không phải do ta mua được?”
“...”
Hắn đúng là do cô mua được.
Ở trên chiếc thuyền kia, nếu như không có cô, thì kết cục của mình sẽ ra sao?
Mình hẳn phải cảm tạ cô.
Có tư cách gì gây rối trước mặt cô đâu?
Từ khi Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sụp đổ, thì hắn đã không còn là tiểu thiếu gia cao cao tại thượng kia nữa, chỉ là một phế vật không có nhà để về.
Tạ Xu đột nhiên rủ mi mắt xuống, cả người đều an tĩnh lại.
Sơ Tranh có chút bực bội, cô không tìm được nguyên nhân bực bội, đành phải quy kết lên đầu thẻ người tốt, đem thẻ người tốt hôn đi hôn lại một hồi lâu.
Cảm xúc của Tạ Xu rất sa sút.
Hắn chỉ muốn lấy được từ trên người cô một chút cảm giác an toàn.
Hắn không muốn mất đi cô, giống như từng mất đi Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.
Sơ Tranh không quá thích Tạ Xu như thế này, cô thả hắn ra, kéo vào trong ngực.
Tạ Xu nhu thuận nằm trong ngực cô, tóc đen ngăn trở gương mặt hắn, Sơ Tranh đẩy tóc đen ra, đầu ngón tay phất qua gương mặt hắn: “Chàng ngoan một chút, sau này ta sẽ không trói chàng nữa.”
Tạ Xu: “...”
Vấn đề của bọn họ là có trói hắn hay không ư?
Không đúng...
Trước đó cô còn dự định trói hắn à?
“Ừ.” Tạ Xu đáp một tiếng.
Mặc kệ cô có hay không, chỉ cần mình vẫn còn, thì đừng ai mơ đến chuyện xuất hiện bên cạnh cô.
Cho dù chết, cô cũng chỉ có thể là của mình.
Tạ Xu dán vào ngực Sơ Tranh, nghe tiếng tim đập của cô.
Khóe miệng hắn hơi giương lên.
Tim của cô chỉ có thể đập vì hắn.
Thật sự rất thích... Rất thích cô.
...
Gió tuyết bên ngoài càng lúc càng nhiều, tốc độ lan tràn cũng càng nhanh.
Thẩm Kính Vân vẫn mang người chờ bên ngoài, Sơ Tranh vụng trộm lén lút qua nghe bọn họ nói chuyện.
Tạ Xu và Đông Uyên bây giờ đã hợp thành một thể, từng hành vi cử chỉ của hắn, cũng có thể làm cho Đông Uyên lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Sơ Tranh nghe xong thì rút ra tổng kết: Tạ Xu không vui, toàn bộ Đông Uyên đều phải chôn cùng.
Thẻ người tốt lợi hại quá mức.
Sơ Tranh cảm thấy rất tốt, cùng lắm thì tới hạ giới chứ sao.
【...】 Không thể có yêu cầu quá cao với tiểu tỷ tỷ được, cô không giật giây thẻ người tốt phá tan Đông Yên đã là tốt lắm rồi, tỉnh táo một chút, không thể nổi giận với tiểu tỷ tỷ.
“Tạ công tử, cứ tiếp tục như thế, toàn bộ Đông Uyên sẽ bị tuyết trắng bao trùm, xin hãy dừng lại.”
Cả người Thẩm Kính Vân suy yếu đến mức sắp không thể nói chuyện rõ ràng được nữa.
“Thẩm gia chủ, Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sụp đổ, Thẩm gia các ngươi cũng có phần, bây giờ ngươi dựa vào cái gì để yêu cầu ta?” Tạ Xu mặc hồng y rực rỡ, đứng ở trước mặt Thẩm Kính Vân, một người như băng tuyết, một người như ngọn lửa.
“Tạ công tử, ta biết.” Thẩm Kính Vân cười khổ: “Phụ thân ta đã qua đời, cho nên ta sẽ thay cha chuộc tội, cái mạng này, nếu như Tạ công tử muốn, ta tùy thời có thể cho Tạ công tử.”
“Ta cần mạng của ngươi để làm gì, có thể làm cho Trọng Tuyết Dạ Nguyệt khôi phục lại, hay là làm cho tộc nhân của ta sống lại sao?”
Khóe miệng Tạ Xu ngậm lấy ý cười lạnh, gằn từng chữ nói: “Đều không thể.”
Thẩm Kính Vân nhìn nam tử trước mặt, đầu gối khẽ cong, chậm rãi quỳ xuống.
Biểu cảm của Tạ Xu khẽ biến, hắn lui về phía sau.
“Tạ công tử, bất kể thế nào, ta đều thỉnh cầu ngươi hãy dừng lại, đừng để toàn bộ sinh linh của Đông Uyên trở thành Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.”
Tạ Xu trầm mặc nhìn Thẩm Kính Vân.
Giây lát.
Tạ Xu bỗng nhiên quay người rời đi.
...
Sơ Tranh tìm thấy Tạ Xu ở chỗ phế tích cao nhất, hắn ngồi ở biên giới, nhìn về phương xa, rõ ràng là gương mặt diễm lệ đến cực hạn, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ cô đơn ai tịch.
Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Không ai có thể ép buộc chàng làm bất cứ thứ gì cả, chàng thích thế nào thì cứ làm như thế.” Sơ Tranh nắm chặt tay hắn: “Ta ở đây.”
Tạ Xu vẫn nhìn về phương xa, hắn lẩm bẩm nói: “Sơ Tranh, ta không dừng lại được.”
Hắn không lợi hại như vậy.
Cỗ lực lượng trong thân thể hắn, hắn căn bản không khống chế được.
Sơ Tranh nắm bả vai hắn, Tạ Xu thuận thế dựa vào cô.
“Phụ thân từng dạy ta phải yêu quý tất cả sinh mệnh, thế nhưng...”
Hắn mở tay ra.
“Hiện tại ta đang làm tổn thương người vô tội.”
Hắn bây giờ có khác gì Quân gia lúc trước đâu.
Bây giờ hắn nằm mơ, không chỉ mơ thấy tộc nhân đã chết đi, mà còn có người bên ngoài, bọn họ vừa dữ tợn lại vừa sợ hãi nhìn hắn.
Tạ Xu lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, Sơ Tranh, nàng nói cho ta biết, ta nên làm sao bây giờ?”
Sơ Tranh vỗ lưng hắn: “Không sao.”
Tạ Xu không có cách nào khống chế, đây là chuyện mà tất cả mọi người không thể ngờ tới được.
Tạ thị nhất tộc đã hủy diệt, không ai biết lực lượng mà vị chân thần kia lưu lại, rốt cuộc phải làm thế nào để khống chế.
Mẫu thân của Tạ Xu thỉnh thoảng có lúc thần chí rõ ràng, nhưng bà ấy cũng không biết.
Có đôi khi Tạ Xu sẽ ở cùng mẫu thân hắn, hai người nói hai chuyện không liên quan gì đến nhau.
Sơ Tranh đứng ở đằng xa, không kiên nhẫn đi đi lại lại, đá mấy cục đá trên mặt đất, nhưng từ đầu đến cuối vẫn ở đó.
Tạ Xu ngước mắt là có thể trông thấy cô.
“Tiểu Xu của ta.”
Tạ Xu thu lại tầm mắt, nắm chặt bàn tay run rẩy của Tạ mẫu.
Lúc này hẳn là lúc Tạ mẫu tỉnh táo, đôi mắt đặc biệt sáng ngời.
“Nương có lỗi với con, là lỗi của nương, nếu như không phải nương khăng khăng ở cùng cha con, thì con sẽ không biến thành thế này, là lỗi của nương.”
Tạ Xu im lặng nắm chặt tay Tạ mẫu.
Tạ mẫu sờ đầu hắn, mang theo vẻ sám hối và áy náy: “Là lỗi của nương, là lỗi của nương.”
Bên kia, Sơ Tranh chẳng biết đã dừng lại từ lúc nào, đang nhìn qua bên này, lãnh ý giữa hai đầu lông mày dần dần dày đặc.
Đầu thẻ người tốt chỉ có ta mới được sờ!!
Nhưng đó là mẹ của thẻ người tốt...
Ngón tay Sơ Tranh kéo lấy y phục, xoa đi xoa lại, đến khi y phục nhăn cả lại, cô mới dời đầu đi chỗ khác, xem như mình không nhìn thấy.
Tạ mẫu cũng chỉ tỉnh táo được một lát như vậy, rất nhanh liền không tỉnh nữa, lại bắt đầu nói mê sảng.
...
Sơ Tranh bảo đám người Phương Thăng tiến vào, xây dựng nhà ở trong phế tích, dù sao thì dường như Tạ Xu không có ý định rời khỏi nơi này, nên trước tiên cô chỉ có thể tính toán như vậy.
Quan trọng nhất chính là ở đây, thì Vương bát đản sẽ không có cách nào bắt cô đi phát sản nữa.
Đã rất lâu rời Sơ Tranh không sờ Thiên Cẩm Thử, ôm Thiên Cẩm Thử không buông tay, đến cả Tạ Xu cũng không ôm nữa.
Thiên Cẩm Thử: “...” Cứu mạng a!!
Vô Địch ở bên cạnh đập cánh cười trên nỗi đau của người khác.
May mắn là lông của nó không mềm.
Thẩm Diêu Dạ trở về trong cái hoàn cảnh “trùng kiến sau tai họa” này.
Thẩm Kính Vân biết Tạ Xu không có cách nào khống chế cỗ lực lượng này, đã lên đường trở về Thẩm gia.
Không biết là muốn tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng để tụ họp cùng tộc nhân của mình, hay là muốn trở về tìm biện pháp.
Thẩm Diêu Dạ bước nhanh tới, há miệng liền nói: “Quân cô nương, ngươi mang Tạ công tử rời khỏi nơi này đi.”
“Vì sao?” Ta cảm thấy nơi này rất tốt.
“Tới hạ giới, có lẽ sẽ trì hoãn tốc độ băng tuyết bao trùm.” Thẩm Diêu Dạ nói.
Đây là biện pháp hắn suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được.
Khi Tạ Xu chưa trở lại Đông Uyên, thì thời tiết chỉ có chút lạnh mà thôi.
Nhưng từ sau khi hắn trở về, tốc độ lan truyền của băng tuyết càng ngày càng nhanh.