Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Hạ Mộc Phồn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kéo hắn từ trong toilet ra, ấn xuống bàn ăn: “Ăn cơm!”
Khương Lương cúi đầu xuống, cẩn thận cầm chiếc đũa, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ không được tự nhiên, dường như không biết nên cầm đũa thế nào.
Sơ Tranh nhắc nhở hắn: “Anh đang đeo khẩu trang.”
Thẻ người tốt này có chút ngốc ngốc cưng cưng nha.
Khương Lương nghe vậy thiếu chút nữa vùi mặt vào trong bát cơm.
Hạ Mộc Phồn không đành lòng nhìn thẳng, giơ tay nâng trán.
Hắn sai rồi.
Chỉ bằng cái tình trạng này của Khương Lương, người ta có thể coi trọng hắn mới lạ ấy.
Khương Lương cẩn thận kéo khẩu trang xuống, cúi đầu ăn cơm.
“Khụ...” Hạ Mộc Phồn muốn hóa giải tình cảnh xấu hổ: “Cô uống rượu không? Có rượu vang và champagne, cũng có nước ngọt.”
Sơ Tranh không để ý: “Gì cũng được.”
Hạ Mộc Phồn không lấy rượu, mà cầm nước ngọt tới.
“Khương Lương, cậu nói câu cảm ơn với người ta đi.” Hạ Mộc Phồn đạp Khương Lương đang mải mê và cơm một cái, cho hắn cả một cơ hội như vậy, sao còn không biết nắm chặt cơ hội đi.
Khương Lương bộp một tiếng để đũa xuống.
Hai tay bưng nước ngọt, cúi đầu, nâng cao nước ngọt, dồn khí đan điền, hô lên một tiếng: “Cảm ơn.”
Trái tim Khương Lương bịch bịch cuồng loạn.
Trên gương mặt ẩn ẩn có chút nóng lên, một đường lan tràn đến bên tai.
Cánh tay bưng lấy nước ngọt có chút run rẩy rẩy, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.
Cô... cô có thể chán ghét mình không.
Dưới đáy lòng Khương Lương lập tức tự ghét bỏ mình một trận.
Sơ Tranh: “...”
Cái này mẹ nó không phải nói cảm ơn, mà là đang dâng hương cho cô hả.
Hạ Mộc Phồn: “...”
Con trai nhà hắn có thể nói ra lời cảm ơn cũng đã là dũng khí lớn lao lắm rồi.
Thật là mất mặt...
Hạ Mộc Phồn dùng tay che mặt, thật sự là không dám nhìn hình ảnh này.
Sơ Tranh trấn định tự nhiên cầm lấy cái ly cụng một cái, trong âm thanh thanh thúy khi ly va chạm vào nhau, cô thản nhiên nói: “Không cần cảm ơn.”
“Cần... cần.” Khương Lương gập ghềnh nói tiếp.
Hắn bưng nước ngọt, ừng ực ừng ực uống một ngụm hết sạch.
Rõ ràng là uống nước ngọt, nhưng lại giống như uống rượu mạnh, cả khuôn mặt Khương Lương đều đỏ bừng.
Sơ Tranh: “...”
Rất, rất đáng yêu nha.
Thẻ người tốt phạm quy!
Hạ Mộc Phồn: “...” Xong, con trai nhà hắn khẳng định không có hi vọng gì rồi.
Cạch.
Khương Lương đặt ly xuống mặt bàn, cúi đầu xuống tiếp tục và cơm.
Sơ Tranh nhấp một ngụm nước, Hạ Mộc Phồn chỉ có thể tiếp tục khen con trai nhà hắn, hi vọng Sơ Tranh mắt mù, sẽ không ghét bỏ.
Nhưng Hạ Mộc Phồn cảm thấy rất khó...
“Một mình hắn ở chỗ này, kỳ thật tôi vẫn rất không yên lòng, về sau nếu có chuyện gì, phải phiền cô giúp tôi nhìn một chút, tôi ở đây cảm ơn cô trước.”
Hạ Mộc Phồn bày ra tư thế kính rượu Sơ Tranh.
“Được rồi.” Thẻ người tốt của ta nha.
Hạ Mộc Phồn: “Hiện tại người tốt bụng như cô đốt đèn cũng không tìm thấy.”
Đáy lòng Hạ Mộc Phồn có chút kỳ quái.
Nhưng lại không tìm thấy kỳ quái ở chỗ nào.
Sơ Tranh hờ hững nghĩ: Ngươi phát thẻ người tốt cho ta thì làm được gì, thẻ người tốt vẫn không cảm thấy ta là người tốt.
“Lúc trước có đôi khi tôi cũng tới đây, sao chưa từng thấy cô nhỉ?”
Hạ Mộc Phồn có chút tò mò.
Khương Lương ở chỗ này, kỳ thật đã được một thời gian rất dài.
“Tôi không thường xuyên ra ngoài.” Nguyên chủ cũng là trạch nữ, có thể không ra khỏi cửa liền không ra khỏi cửa, đương nhiên quan hệ xã giao của nguyên chủ không có vấn đề.
“Thề à.” Hạ Mộc Phồn cười nói: “Vậy cô tốt nghiệp rồi sao? Ở nhà làm việc à?”
“Vẫn chưa.” Nguyên chủ đang học đại học năm 4, đoạn thời gian trước vì làm chuyện tốt nghiệp, cho nên mới không có thời gian online.
Hạ Mộc Phồn nói nhăng nói cuội ngồi chém gió.
Khương Lương ăn hết bát cơm, ánh mắt liếc qua hai người, đáy lòng vô cùng uể oải.
Hắn muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Luôn cảm thấy nói gì cũng xấu hổ...
Khương Lương càng nghĩ càng uể oải.
Cả người đều lộ ra mấy phần đáng thương.
Ăn cơm xong, Sơ Tranh đứng dậy cáo từ, cô nhìn thấy một chút tóc bị mũ của Khương Lương đè ép, rất muốn sờ sờ xem có mềm không.
Thế nhưng Hạ Mộc Phồn đang ở đây, Sơ Tranh chỉ có thể bày ra hình tượng cao lãnh, lễ phép cáo từ.
“Khương Lương!”
Sơ Tranh vừa đi, Hạ Mộc Phồn liền bạo phát.
“Cậu không thể lấy ra dũng khí cậu có trong game à?”
Khương Lương co lại trên ghế sofa, ôm đầu gối: “Không giống nhau.”
“Sao lại không giống? Không phải đều là người à?”
“Tôi không nhìn thấy bọn họ.”
“Không nhìn thấy bọn họ, bọn họ liền không phải người chắc?” Hạ Mộc Phồn tức giận đến chống nạnh: “Trong game cậu giao lưu không thành vấn đề đúng không?
Khương Lương suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ.”
Hạ Mộc Phồn: “...”
Cậu như vậy mà còn muốn nàng dâu!
Nằm mơ đi thôi!
...
9 giờ tối Sơ Tranh mới vào game.
Kênh trò chuyện riêng bị “Ta Là Một Cái Acc Nhỏ” oanh tạc.
【 Trò chuyện riêng 】 Ta Là Một Cái Acc Nhỏ: Mảnh vỡ địa đồ Linh Du kiếm có bán không?
【 Trò chuyện riêng 】 Ta Là Một Cái Acc Nhỏ: Mua giá cao.
【 Trò chuyện riêng 】 Ta Là Một Cái Acc Nhỏ: Online xin hãy liên lạc lại! Thật sự giá cao, không lừa già dối trẻ!
Sơ Tranh lật xem túi của mình, phát hiện lúc trước Khương Lương cũng đóng gói đồ chơi này cho mình.
Linh Du kiếm là là một thanh thần khí đặc biệt lợi hại trong Phong Vân Vô Song.
Đi phó bản có cơ hội rơi ra mảnh vỡ địa đồ.
Tập hợp đủ những mảnh vỡ đó, mới có thể tìm được thanh thần khí này.
Bởi vì không phải lần đầu tiên rơi ra mảnh vỡ địa đồ Linh Du kiếm, nên người chơi trong game cũng không kích động lắm.
Chính như lúc trước có người nói, không tới phiên bọn họ, không cần kích động.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Thần Hào: Anh cảm thấy tôi thiếu tiền?
【 Trò chuyện riêng 】 Ta Là Một Cái Acc Nhỏ:...
Nói giá cao với một tên phá gia tùy thời có thể tiêu hơn một vạn, Ta Là Một Cái Acc Nhỏ cảm thấy mình rất thất sách.
【 Trò chuyện riêng 】 Ta Là Một Cái Acc Nhỏ: Trong tay tôi còn có không ít đồ tốt, cô thiếu cái gì?
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Thần Hào: Tôi không thiếu gì cả.
Ta mà thiếu thì làm sao có thể nhanh chóng phá sản.
【 Trò chuyện riêng 】 Ta Là Một Cái Acc Nhỏ:...
...
【 Thế giới 】 Ta Siêu Cấp Đáng Yêu: A a a a a!!!
【 Thế giới 】 Một Quả Dưa Leo: Siêu Cấp Đáng Yêu, sao mi lại học theo lão đại rên rỉ rồi?
【 Thế giới 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Ai rên rỉ!
【 Thế giới 】 Lửa Nhỏ Đêm Hè: Lão đại hiện hồn.
【 Thế giới 】 Bà Bà Bán Dưa: Lão đại Khương Lương nhà mi đã chạy theo người khác rồi, mi về nhà có thấy phòng không gối chiếc không.
【 Thế giới 】 Ta Siêu Cấp Đáng Yêu: Ta vừa nhận được Hoa Lộng Ảnh!! Hoa Lộng Ảnh aaaaaaaaaa!!
【 Thế giới 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Hoa Lộng Ảnh là ai?
【 Thế giới 】 Ta Siêu Cấp Đáng Yêu: Đẹp chết người rồi, không được, tym ta muốn nhảy ra ngoài mất.
【 Thế giới 】 Một Quả Dưa Leo: Vậy không phải mi sắp treo sao? Ta gọi 120 cho nhé?
【 Thế giới 】 Bà Bà Bán Dưa: Hoa Lộng Ảnh không phải ở trên người Sơ Hề sao? Ai cho mi?
【 Thế giới 】 Ta Siêu Cấp Đáng Yêu: Đại lão cho ta, nói là tặng ta, hì hì, chắc chắn đại lão bị sắc đẹp của ta chinh phục rồi.
【 Thế giới 】 Một Quả Dưa Leo:...
【 Thế giới 】 Bà Bà Bán Dưa:...
【 Thế giới 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân:...
Đồ vật không xuất bản nữa, cho dù đưa ra một cái giá cao cỡ nào thì người yêu thích cũng có thể bỏ tiền ra, bởi vì nó không có tiêu chuẩn trên giá thành thị trường.
Tin tức Sơ Tranh tặng Ta Siêu Cấp Đáng Yêu thời trang “Hoa Lộng Ảnh” không xuất bản nữa, rất nhanh được toàn bộ người trong server biết đến.
Dựa theo thị trường đánh giá, thì bộ thời trang kia ít nhất cũng phải mấy ngàn.
Một màn tặng đồ giá cả mấy ngàn này... Vẫn rất lạ lẫm đối với chúng người chơi.
Cái này mẹ nó là phá gia cỡ nào chứ?!
Sơ Tranh: “...”
Có tiền không phải chuyện ta mong muốn.
Nhưng ta chính là có tiền.
Ta có thể làm sao.
Ta cũng rất tuyệt vọng.