Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 346: Chương 346: Vinh quang đến đây (25)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



Lúc Khương Lương mở cửa, Sơ Tranh vẫn không buông hắn ra, hắn hít sâu một hơi, xoay xoay chìa khoá.

Sơ Tranh cứ như vậy đường hoàng vào nhà.

Cô tùy ý ném văn kiện lên bàn: “Gần đây Hạ Mộc Phồn không tới sao?”

Khương Lương đứng trong phòng khách, ngược lại càng giống một vị khách hơn, tay chân cũng không biết nên đặt thế nào: “Hắn... hơi bận.”

“Ăn cơm chưa?”

Khương Lương lắc đầu.

Sơ Tranh lấy điện thoại ra gọi đồ ăn, đồng thời hỏi hắn: “Anh ra ngoài làm gì?”

Không yên tĩnh đợi trong nhà đi, chạy ra ngoài liền gặp phải biến thái, có mệt không chứ.

“Tôi... Mua linh kiện máy tính.”

“Không thể mua trên mạng?”

“Cái này... Không có.”

Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn, ngửa đầu có chút khó khăn: “Lại đây ngồi xuống.”

Khương Lương siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, buông ra rồi lại siết chặt, từ từ đi qua, ngồi ở bên mép.

“Cái người vừa rồi nói gì với anh?” Sơ Tranh cảm thấy mình cần phải hỏi kỹ càng một chút.

Khương Lương lắc đầu.

Tóc màu nâu sẫm, theo động tác của hắn lắc lư, lọn tóc hơi cuốn, phối hợp với gương mặt xinh đẹp của thiếu niên, làm hắn giống như một con búp bê tinh xảo trong tủ kính.

Sơ Tranh nhìn thấy tóc hắn, đột nhiên vươn tay, ấn lên đỉnh đầu.

Biểu cảm của Sơ Tranh có chút nghiêm túc.

Mềm, mềm a!

Đôi mắt mang theo một chút kinh hoảng của Khương Lương nhìn sang, con ngươi xanh thẳm một mảng, trong suốt xinh đẹp.

Sơ Tranh: “...”

Sờ tóc một cái thôi mà, bày ra bộ dáng như bị khi phụ thế là sao?

Vừa rồi ta còn cứu vớt ngươi khỏi biến thái trên đường đó!

Thu chút tiền lãi thì làm sao.

Nghĩ như vậy, Sơ Tranh liền đúng lý hợp tình sờ nhiều hơn.

Khương Lương không quá quen thuộc, nhưng nghĩ đến lúc trước cô từng nói, thích tóc mềm.

Cho nên tóc của hắn có mềm không?

Cô có thích không?

Đáy lòng Khương Lương tràn đầy thấp thỏm.

Sơ Tranh sờ hai lần, thấy bộ dáng của Khương Lương giống như lâm đại địch, thu tay lại: “Khi thức ăn đưa đến thì tự anh ăn đi.”

Không sờ soạng không sờ soạng, sờ đến sắp khóc rồi.

Không thể sờ đến khóc, bằng không thì lần sau không cho ta sờ nữa rồi làm sao, phải tính toán cho tương lai nha.

Lực đạo trên tóc biến mất, Khương Lương càng khẩn trương hơn, đáy lòng còn đang suy nghĩ xem cô có hài lòng hay không, kết quả là nghe thấy Sơ Tranh nói một câu như vậy.

“Cô... cô không ăn?”

“Tôi ăn rồi.” Sơ Tranh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“...”

Khương Lương không nói nên lời để giữ cô lại, chỉ có thể nhìn Sơ Tranh rời đi.

“Cô... đồ của cô.” Khương Lương gọi Sơ Tranh lại.

Hắn cầm đồ đưa tới cho cô, ánh mắt rơi trên tiêu đề và tên của văn kiện.

“Cái này... là, Phong Vân Vô Song?” Đáy lòng Khương Lương có chút khẩn trương.

“Ừ.” Hôm nay cô đi tìm ít tài liệu.

Vương bát đản bảo cô mua công ty, kết quả cô phát hiện công ty này là công ty con, người ta căn bản không bán, hiện tại cô phải bắt đầu lập kế hoạch mua tập đoàn mới được.

“Cô... cô cũng chơi sao?” Khương Lương đương nhiên biết Sơ Tranh đang chơi, hiện tại hắn chính là muốn nói cho cô biết, mình cũng đang chơi.

“Ừ.”

Sơ Tranh gật đầu, nhận lấy văn kiện.

“Tôi... Tôi cũng chơi.” Khương Lương nhỏ giọng nói.

Hắn dùng chính tên thật của mình, hẳn cô có thể biết nhỉ?

“Ừ.” Tôi biết anh chơi mà.

“...” Khương Lương trong nháy mắt không biết nên nói tiếp thế nào.

Sơ Tranh không biết Khương Lương muốn nói gì với mình, nhẫn nại chờ một lúc.

Nhưng mà Khương Lương không nói thêm gì nữa, hai người cứ như vậy đứng ở cửa ra vào.

“Vậy tôi về đây.” Sơ Tranh rất là ngay thẳng đánh vỡ trầm mặc.

Khương Lương kéo góc áo, gật đầu một cái rất khẽ, khẽ đến không thể nhận ra.

Tận đến khi cánh cửa bên Sơ Tranh đóng lại, trên gương mặt Khương Lương lập tức lộ ra ba phần uể oải, bảy phần hối hận.

“Khương Lương mi là heo.”

“Chửi mình làm gì?” Hạ Mộc Phồn chụp bả vai hắn: “Sao biết tôi sắp tới mà đứng ở đây chờ thế.”

Khương Lương: “...”

Khương Lương quay người vào nhà.

Hạ Mộc Phồn cũng không thèm để ý, cười hì hì đóng cửa lại.

...

Sơ Tranh rút tấm danh thiếp bên trong văn kiện ra.

Một lát sau cô ấn nó lên bàn.

Lấy điện thoại ra gửi nhắn tin cho người ta.

—— Điều tra giúp tôi một người.

—— Đại lão, điều tra ai vậy?

—— Hoắc Hú Dương.

—— Đại lão, cô chỉ cho tôi một cái tên thì cũng vô dụng, có ảnh chụp, hay số điện thoại không? Hoặc là hòm thư gì đó cũng được.

Sơ Tranh gửi danh thiếp qua.

Hai ngày sau, Sơ Tranh thu được tư liệu đối phương gửi tới.

Hoắc Hú Dương.

Đổng sự tập đoàn Nghi Dương.

Tốt nghiệp một trường đại học nước ngoài, tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã là đổng sự của một tập đoàn...

Hoắc Hú Dương người này, tìm kiếm trên mạng cũng có thể tìm ra không ít tin tức.

Nhưng trong phần tư liệu này, có tương đối nhiều thông tin riêng tư.

Hoắc Hú Dương làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, trừ hành trình đến công ty, thì cơ hồ không có hoạt động khác.

Nhìn qua không có vấn đề gì.

Nhưng mà...

Quá sạch sẽ.

Một người bình thường, sao trên thiết bị điện tử chỉ có công việc, một chút dấu vết hoạt động riêng tư cũng không có.

Ví như mở một trang web, xem một bộ phim, hay nghe một bài hát...

Hoắc Hú Dương đều không có.

Có đôi khi sạch sẽ quá mức, cũng là một loại dị thường.

—— Không có gì khác?

—— Không có, người này rất chú ý riêng tư, trên máy vi tính trừ công việc ra, thì không có những thứ khác.

—— Có thể có những thiết bị khác không?

—— Có lẽ có, nhưng tạm thời tôi chưa phát hiện ra được.

—— Anh cứ theo dõi hắn đi, có tin tức gì thì nói cho tôi biết.

Sơ Tranh để điện thoại di động xuống.

Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!

Sơ Tranh cảm thấy Hoắc Hú Dương sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, thẻ người tốt vẫn rất nguy hiểm.

...

【 Thế giới 】 Ta Siêu Cấp Đáng Yêu: Gần đây đại thần Vô Ngân có phải là quá xui xẻo không?

【 Thế giới 】 Tan Học Liền Online: Rốt cuộc đại thần Vô Ngân đắc tội với ai nhỉ?

【 Thế giới 】 Vương Tử Biến Sa Điêu: Không thể nói không thể nói.

【 Thế giới 】 Hào Hoa Phong Nhã: Không thể nói là ai?

【 Thế giới 】Ta Siêu Cấp Đáng Yêu: Ngươi đừng nói lung tung, nếu đại lão muốn giày vò hắn, cần gì phải lén lút như thế?

Sơ Tranh vừa lên mạng đã nhìn thấy một dòng như vậy.

Lời nói này, ta —— thật sự sẽ làm.

【 Thế giới 】Vương Tử Biến Sa Điêu: Xem đi, chính ngươi cũng hoài nghi, bằng không thì làm sao ngươi biết ta đang nói ai.

【 Thế giới 】 Bà Bà Bán Dưa: Xứng đáng.

【 Thế giới 】 Bà Bà Bán Dưa: Gần đây sao Tam Nguyệt Thanh Hoan lại không ở cùng Vô Ngân nữa nha?

Nguyệt Vô Ngân bị người nhằm vào, dẫn đến Tam Nguyệt Thanh Hoan ở cùng hắn cũng sẽ bị liên lụy, Tam Nguyệt Thanh Hoan làm gì còn đi cùng hắn nữa.

Sơ Tranh xem đến hăng say, đột nhiên nhận được một tin nhắn trò chuyện riêng của Khương Lương.

【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Xoát phó bản không?

【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Thần Hào: Không đi.

【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Cho cô cọ kinh nghiệm.

【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Thần Hào: Đi

Có kinh nghiệm cọ, ngu sao mà không cọ.

Khương Lương mời Sơ Tranh nhập đội.

Hôm nay người quen của Khương Lương dường như không lên mạng, Khương Lương tùy tiện gọi người bên ngoài phó bản.

【 Đội ngũ 】 Dữu Tử: Chào mọi người, ta là Dữu Tử, xin chỉ giáo nhiều hơn.

【 Đội ngũ 】 Mộng Thần: Dữu Tử.

【 Đội ngũ 】 Dữu Tử: Sư phụ.

【 Đội ngũ 】 Cao Nhân Tìm Đường Chết: Hôm nay vận khí của ta bạo phát, được trông thấy đại lão, ta muốn đi mua xổ số, cọ cọ một chút hỉ khí của thần tài!!

【 Đội ngũ 】 Khương Lương: Trước tiên hãy sống ra khỏi phó bản đi đã.

【 Đội ngũ 】Cao Nhân Tìm Đường Chết:... Khương Lương đại lão, ngươi có biết vì sao không ai gọi ngươi là đại thần không?

【 Đội ngũ 】 Khương Lương: Có lẽ bọn họ cảm thấy cái xưng hô đại thần này không xứng với ta.

【 Đội ngũ 】Cao Nhân Tìm Đường Chết:...

Đột nhiên có chút muốn thoát khỏi đội.

【 Đội ngũ 】 Dữu Tử: Sư phụ, người tên Khương Lương này rất lợi hại phải không?

【 Đội ngũ 】 Mộng Thần: Đừng nói lung tung.

Cấp bậc của tài khoản Dữu Tử cũng không thấp, nhưng hình như là người mới, không biết là tài khoản của người khác, hay là mua tài khoản.

Chờ tiến vào phó bản, Sơ Tranh liền xác định, người tên Dữu Tử này quả thực là thuần người mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.