Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Sơ Tranh buông đồ vật xuống, cầm quần áo mặc lên người hắn, nhân cơ hội sờ tóc hắn hai cái.
Khi mặc quần, Khương Lương cuối cùng cũng có động tác, không cho Sơ Tranh mặc giúp hắn.
Hắn có chút bối rối mặc quần lên.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện hai cuốn sổ màu đỏ.
Sơ Tranh kín đáo đưa cho hắn, thuận tay sờ đầu hắn: “Sau này đừng có ầm ĩ nữa.”
Luôn nói nhao nhao liền không ngoan.
Khương Lương: “...”
Giấy, giấy chứng nhận kết hôn!
“Đây là giả sao?” Khương Lương phun ra một câu.
Sơ Tranh liếc nhìn hắn một cái: “Thật.”
Cô là loại người sẽ cầm đồ giả đến lừa gạt thẻ người tốt sao?
“...” Nửa ngày sau Khương Lương vẫn chưa tìm được giọng nói của mình: “Không... không cần anh đi?”
Sơ • bá đạo tổng tài • Tranh: “Không cần.”
“...”
Sao lại không cần chứ!!
Khương Lương lật giấy chứng nhận kết hôn ra, ảnh chụp phía trên hắn rất xa lạ, hắn và cô chụp ảnh kiểu này lúc nào nhỉ?
Hắn cứ như vậy mà đã kết hôn với cô?
Trái tim Khương Lương nóng bỏng một trận, phảng phất có dòng nhiệt lưu động, một đường lan tràn đến toàn thân.
Sau khi vui vẻ, Khương Lương thoáng tỉnh táo lại.
Không đúng...
Lúc trước rõ ràng hắn nói với cô chính là kết hôn trong game.
Nhưng cái này còn tốt hơn rất nhiều so với trong game.
Khương Lương nằm sấp trên ghế sofa, chụp ảnh gửi cho Hạ Mộc Phồn.
Hạ Mộc Phồn chơi đùa suốt đêm, bị Khương Lương gửi ảnh làm tỉnh lại, nửa ngày sau mới run rẩy đánh chữ.
—— Cậu photoshop sao?
—— Thật.
—— Cho tôi thời gian chấp nhận đã.
Hắn chỉ mới ngủ một giấc thôi mà.
Sao sau khi tỉnh giấc, con trai nhà mình đã cùng người khác đăng ký kết hôn rồi?!
...
“Chúng ta không nói cho chú và dì biết sao?”
Khương Lương đi dạo cùng Sơ Tranh, cả người đều lộ ra vẻ khẩn trương bất an.
“Anh muốn nói thì nói.”
“... Bọn họ là cha mẹ em.” Khương Lương chưa từng thấy cha mẹ của mình, nên cũng không biết có cha mẹ là cảm giác gì.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải cùng Sơ Tranh giao tiếp với người bên ngoài, hắn lại có chút sợ hãi.
Đặc biệt kia người là cha mẹ của cô.
Hặn sợ biểu hiện của mình không tốt, làm bọn họ không thích.
“Ừ.” Sơ Tranh không để ý nói: “Anh muốn nói cho bọn họ biết thì em liền nói với họ, anh không muốn thì em sẽ không nói.”
Vừa vặn bớt phiền phức.
“Anh... anh chuẩn bị kỹ càng rồi nói sau.”
Khương Lương cảm thấy Sơ Tranh đang suy nghĩ cho hắn.
Cô thật tốt.
Khương Lương đột nhiên nói đùa: “Anh thế này có tính gả vào hào môn không?”
Sơ Tranh kỳ quái liếc hắn một cái: “Anh muốn gả vào hào môn?”
Khương Lương nháy nháy mắt: “Em không phải sao?”
Sơ Tranh lắc đầu: “Tạm thời không phải.”
Cô chỉ có tiền, không có quan hệ với hào môn.
“...”
Với cái trình độ phá sản kia của cô, còn không phải hào môn à?
Khương Lương cảm thấy sau này túi tiền của mình sẽ có áp lực rất lớn.
Nhưng mình cố gắng một chút, chắc là cũng có thể... có thể...
Khương Lương vội vàng chạy về phòng ngủ, lấy hết thẻ của mình ra, lại vội vàng chạy đến, đặt toàn bộ xuống trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “!!”
Làm cái gì nha!
“Cho em.” Trên mặt thiếu niên mang theo nụ cười nhu thuận.
Sơ Tranh: “...”
Thẻ người tốt điên rồi sao?
Cô bảo hắn giúp cô dùng tiền, bây giờ hắn lại đưa cho cô mấy cái thẻ là có ý gì!
“Khương Lương.” Sơ Tranh gọi hắn, Khương Lương cẩn thận di chuyển đến bên người Sơ Tranh, Sơ Tranh ôm hắn vào trong ngực: “Không cần cho em tiền, biết chưa?”
“Nhưng mà...”
Sơ Tranh không hề có dấu hiệu nào hôn hắn.
Cuối cùng, Sơ Tranh sờ đầu hắn: “Ngoan.”
Khương Lương: “...”
Thế nhưng đàn ông con trai không phải là người nuôi gia đình sao?
Thẻ của Khương Lương cuối cùng vẫn không đưa ra ngoài được, ngược lại còn bị Sơ Tranh nhét cho một cái thẻ.
Sau này Khương Lương trộm nhìn số dư trong thẻ, bị dọa đến mức hắn lập tức đem hết đống thẻ của mình nhét dưới đáy tủ, thậm chí còn đè thêm mấy cuốn sách lên.
Quá mất mặt.
Khương Lương cảm thấy Sơ Tranh rất có tiền, nhưng cô cũng không đem đến cho người khác cảm giác mình là người hào môn.
Cũng sẽ không tạo thành áp lực cho hắn.
Cho nên Khương Lương không giống loại người trong TV kia, bởi vì quan niệm khác biệt, mà sinh ra bất hòa.
...
Sơ Tranh cực kỳ hài lòng với Khương Lương, hắn không muốn ra ngoài, nên cô cũng không cần suy nghĩ chuyện làm sao để nhốt hắn.
Nhưng từ ngày Khương Lương nói để hắn chuẩn bị một chút, rồi gặp cha mẹ của cô sau, thì Khương Lương lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện ra ngoài...
“Anh làm gì thế?” Sơ Tranh nhìn Khương Lương mặc quần áo, mang khẩu trang đeo kính, đây là muốn chạy sao?!
Khương Lương vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đứng bên cạnh cửa, đột nhiên khẩn trương lên: “Anh... anh hẹn bác sĩ tâm lý.”
Hắn còn tưởng rằng cô đã ngủ rồi...
“Bác sĩ tâm lý?” Sơ Tranh kéo hắn lại: “Gặp bác sĩ tâm lý làm gì?”
Đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của Khương Lương nhẹ nháy một cái: “Anh muốn tốt lên.”
“Anh rất tốt.” Sơ Tranh nghiêm mặt.
Khương Lương sửng sốt một chút, giọng nói đột nhiên gập ghềnh: “Anh muốn tốt, giống như người bình thường.”
Trước kia hắn cũng từng gặp qua không ít bác sĩ tâm lý, thử đi trị liệu.
Nhưng không bao lâu hắn liền từ bỏ.
Tuy nhiên, cứ qua một đoạn thời gian là lại bắt đầu tìm bác sĩ mới.
Lặp đi lặp lại.
“Anh rất tốt.” Sơ Tranh cường điệu.
Hắn tốt sao?
Khương Lương cảm thấy mình thật sự không tốt.
Thế nhưng cô nói mình rất tốt...
Tim Khương Lương đập rộn lên: “Em... Thật sự cảm thấy anh rất tốt sao?”
Không ai cảm thấy hắn rất tốt cả.
Hạ Mộc Phồn cũng cảm thấy hắn thế này là không tốt, muốn để hắn tiếp xúc với nhiều người, đừng cứ luôn luôn ở một mình, nói hắn cứ như thế sẽ buồn bực đến hỏng mất.
“Ừ.” Sơ Tranh gật đầu.
Thẻ người tốt đương nhiên tốt.
Không tốt cũng phải tốt.
“Thế nhưng anh vẫn muốn đi.” Khương Lương yếu ớt nói.
Hắn thật sự rất muốn được giống như một người bình thường, cùng cô đi dạo, chứ không phải mỗi lần ra ngoài đều quấn thành dạng ấy.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh trầm mặc vài giây, đi vào thay quần áo: “Đi thôi.”
“Em đi cùng anh sao?”
“Ừ.” Bằng không anh ra ngoài lại gặp phải biến thái thì làm sao bây giờ!
Trên gương mặt Khương Lương lộ ra ý cười: “Em thật tốt.”
Sơ Tranh phức tạp liếc hắn một cái, giơ tay sờ sờ tóc hắn hai lần, mái tóc mềm mại làm tâm tình cô tốt hơn một chút.
Thẻ người tốt mặc dù khẩu thị tâm phi, nhưng tóc mềm, ta liền tha thứ cho hắn vậy.
Sơ Tranh cảm thấy mình vừa rộng lượng lại vừa lương thiện.
【...】 Tiểu tỷ tỷ, rốt cuộc cô đối với bản thân mình có hiểu lầm gì aaaa!
...
Có lẽ là có Sơ Tranh đi cùng, nên lần trị liệu này của Khương Lương dễ dàng nhiều, bác sĩ tâm lý nói tình huống của Khương Lương có chút nghiêm trọng, phải trị liệu từ từ.
Bác sĩ nói nếu Khương Lương cứ tiếp tục như thế, thì rất có thể sẽ xuất hiện càng nhiều trạng thái hơn.
Sơ Tranh lo lắng cho thân thể của Khương Lương.
Cho nên đáy lòng có không vui như thế nào, thì vẫn định thời gian dẫn hắn đi trị liệu, giám sát hắn hoàn thành nhiệm vị bác sĩ bố trí.
“Hôm nay có thành chiến, em lên game không?” Khương Lương ôm máy tính, chạy đến chỗ Sơ Tranh, giống như một bạn nhỏ đang hỏi chuyện.
Sơ Tranh nghĩ đến chuyện bị thành chiến chi phối lần trước.
Quả quyết lắc đầu.
Không!
Không lên!
“Vậy anh lên...” Khương Lương nhỏ giọng nói.
“Ừ.”
Khương Lương ôm máy tính muốn trở về phòng, bị Sơ Tranh giữ chặt: “Ở chỗ này chơi đi.”
Khương Lương bị Sơ Tranh kéo lên ghế sofa, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, Khương Lương hơi nhấp môi dưới, nghiêng đầu hôn lên mặt cô một cái.
Sau đó mới bật máy tính lên đăng nhập vào game.
Cằm Sơ Tranh gác trên bả vai hắn, nhàm chán nhìn hắn chơi.
Thật sự quá nhàm chán, Sơ Tranh bắt đầu hôn hắn.
Tinh thần của Khương Lương bị phân tán: “Chết... Chết rồi, đừng hôn anh.”
“Không thích em hôn anh?”
“... Thích... Thích.” Vành tai Khương Lương phiếm hồng, ngoan ngoãn giống như con thỏ trắng nhỏ: “Nhưng anh đang chơi game.”
“Thì anh cứ chơi đi.”
“...”
Em cứ như vậy, bảo anh chơi thế nào nữa!!