Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Trước đó Ngân Sinh nói Thập Lý Bát Sơn, thật ra là một cái địa danh.
Tên của nó là Thập Lý Bát Sơn.
Trên Thập Lý Bát Sơn có một con hổ yêu, con hổ yêu này chiếm núi làm vua, dưới tay có không ít tiểu đệ.
Yêu tinh gần đó, cũng không dám đối nghịch với hắn.
Hổ Vương lúc này đang vui vẻ nằm trên vương tọa của mình tắm nắng.
Bên cạnh là tiểu yêu đấm lưng bóp vai cho hắn.
Mà ở một cái ghế đá cách đó không xa, là một con lang yêu đang ngồi.
“Hổ Đại Vương, chúng ta rất có thành ý, biến cố trong núi gần đây ngươi cũng thấy đấy, cỗ uy thế kia, nhất định là có vật gì đó lớn mạnh lắm thoát ra.”
Lang yêu sắc mặt không vui nói chuyện.
“Hổ Đại Vương, có lẽ ngươi còn chưa biết chuyện gần đây người của Thần giới xuất hiện nhiều lần nhỉ?”
“Thần giới?” Hổ Vương cuối cùng cũng có phản ứng: “Bọn họ làm gì?”
“Còn có thể làm gì, khẳng định là do vật lúc trước thoát ra mà đến.” Lang yêu nói: “Hiện tại không biết vật kia ở đâu, dựa theo tác phong làm việc của Thần giới, yêu giới như chúng ta đều bị bọn họ xem như cái đinh trong mắt, lúc cần thiết, bọn họ thà giết lầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một con.”
Hổ Vương trầm mặt xuống.
Lang yêu biết mình nói trúng tâm khảm của Hổ Vương, cũng không nói tiếp, mà chờ hắn suy nghĩ.
Giây lát, Hổ Vương mở miệng: “Hợp tác cũng không phải không thể...”
“Đại Vương! Đại Vương, có người lên núi.”
Một con tiểu yêu tinh nhanh chóng chạy tới.
Miệng còn không ngừng la hét, cắt ngang lời hắn.
“Người?” Hổ Vương không để ý lắm: “Bắt lại, tối hôm nay có thêm đồ ăn.”
“Đại Vương.” Tiểu yêu tinh lau mồ hôi: “Chúng ta đánh không lại nàng.”
Hổ Vương lập tức ngồi dậy, nhóm tiểu yêu tinh đấm lưng bóp vai bị hù đến.
Lang yêu cũng ghé mắt nhìn qua.
“Đánh không lại?” Hổ Vương quát to: “Người tu đạo?”
“Không... Không giống.” Tiểu yêu tinh lắc đầu.
Bọn họ đi theo tên đại vương là Hổ Vương này, cũng đã gặp không ít người tu đạo.
Khí tức trên thân những người kia rất dễ dàng phân biệt ra được
Nhưng người lên núi lúc này...
Nói như thế nào đây... Chính là loại có thực lực rất cao minh, nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra lai lịch thế nào.
“Đi xem một chút!” Hổ Vương phất tay.
Hắn vừa nhảy xuống khỏi vương tọa của mình, nơi xa đột nhiên có một con yêu tinh bay tới, đập xuống dưới chân Hổ Vương.
Hổ Vương nhìn qua, ở giữa núi đá lởm chởm, một bóng người tinh tế chậm rãi đi tới.
Lúc này nắng chiều dần dần tối xuống.
Bóng dáng của cô bị kéo đến nhỏ dài.
Hàng lông mày thô đen của Hổ Vương giương lên, ngưng mắt nhìn tiểu cô nương đến gần.
Trong ngực cô ôm một con Tiểu Hồ Ly màu đen tuyền.
Lúc này Tiểu Hồ Ly đang chôn đầu, lỗ tai đầy lông xù hơi cụp xuống, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Hắc... Hồ ly?
Hổ Vương biểu thị mình kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy qua hồ ly màu đen.
Hổ Vương không cảm giác được nguy hiểm từ trên người Tiểu Hồ Ly, liền chuyển ánh mắt về phía Sơ Tranh.
Trên gương mặt trắng nõn không phấn son trang điểm của tiểu cô nương, tựa như dương chi bạch ngọc thượng hạng, ánh nắng chiều dát lên trên đó một tầng vầng sáng.
Hổ Vương chưa từng thấy người nào đẹp mắt như vậy.
“Ngươi là ai...”
“Chỗ này của ngươi có gì bán không?”
Sơ Tranh nói xong trước Hổ Vương một bước.
Thanh âm của cô mát lạnh lãnh đạm, giống như hàn băng trầm tịch trong núi, đột nhiên bị người khuấy động, phát ra âm thanh.
Hổ Vương cổ quái đánh giá Sơ Tranh.
Tiểu cô nương thanh nhã lãnh đạm đứng ở trên núi đá nhô cao, ánh mắt tĩnh mịch nhìn hắn, không sợ hãi chút nào... Hoặc là nói, không thể nhìn ra bất cứ tâm tình gì trong ánh mắt của cô.
Trên Thập Lý Bát Sơn này của hắn, chỉ có yêu tinh, làm gì có thứ gì mà bán?
Hơn nữa yêu... chưa bao giờ buôn bán.
Trong lòng Hổ Vương chuyển vài vòng: “Ngươi muốn mua gì?” Lai lịch không rõ, còn không nhìn thấu thực lực, cứ ổn định trước đã rồi nói.
“Ngươi có cái gì?”
Hổ Vương: “Nơi này của ta chỉ có yêu.”
“Ăn!” Tiểu Hồ Ly đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đỏ rực nhìn chằm chằm Hổ Vương, lộ ra mấy phần thèm thuồng: “Ăn ngon.”
Con này so với con dê nhỏ kia còn cường đại hơn.
Ăn vào chắc chắn là mỹ vị.
Sơ Tranh ấn hắn về.
Tiểu Hồ Ly chỉ ngẩng đầu một chút như thế, nhưng Hổ Vương vẫn trông thấy ánh mắt của hắn, không khỏi rùng mình, một luồng hơi lạnh vọt thẳng lên não.
Tuyết • hung thú • Uyên tức giận rống to: “Vì sao không cho ta ăn, hắn đầy người đều là sát nghiệt, ta ăn thứ yêu này, cũng không được?!”
Bởi vì Sơ Tranh ấn lấy hắn, nên thanh âm truyền tới có chút buồn bực.
“Ngươi không nên quá phận!”
“Ta ăn hắn là tích đức!”
“Ngươi thả ta ra! Ta muốn ăn hắn!”
Sơ Tranh: “...” Ta còn chưa phá sản được, ngươi ăn cái rắm à!
Hổ Vương: “...” Làm đại vương nhiều năm như vậy, hôm nay lại có người muốn ăn mình.
Sơ Tranh ôm chặt Tiểu Hồ Ly, giọng nói của Tiểu Hồ Ly lập tức biến thành âm thanh a a.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Hổ Vương cảnh giác nhìn chằm chằm Sơ Tranh.
“Hổ Đại Vương.” Lang yêu đang quan sát phía sau, đột nhiên tiến lên hai bước: “Ta biết nàng.”
“Ồ?”
Hổ Vương ngờ vực nhìn về phía lang yêu.
“Mấy ngày trước, ngươi đả thương yêu ở khách điếm Vạn Vật?” Ánh mắt sắc bén của lang yêu quét về phía Sơ Tranh.
“Không có.”
Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi trực tiếp phản bác.
Lang yêu hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đả thương thiếu chủ của chúng ta, ngươi dám không thừa nhận?”
Một thân y phục tiểu cô nương này mặc, giống y như miêu tả của thiếu chủ nhà bọn họ.
“Không phải ta.” Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: “Không có chứng cứ thì ngươi đừng nói lung tung.”
“Hừ, có gan đả thương thiếu chủ của chúng ta, mà không có gan thừa nhận? Ngươi cũng chỉ có ngần ấy bản lĩnh, hôm nay ta sẽ thay thiếu chủ nhà ta lấy lại công đạo.”
Lang yêu phi thân mà xuống.
Sơ Tranh: “!!!”
Nói chút đạo lý đi!
Thiếu chủ nhà ngươi là ai vậy!
Ta biết sao?
Ta đánh thiếu chủ nhà ngươi lúc nào chứ?!
Lang yêu vẫn không quên cáo lỗi với Hổ Vương: “Hổ Vương, trước đây nàng đả thương thiếu chủ nhà chúng ta, ta nhất định phải lấy lại công đạo cho thiếu chủ, xin Hổ Vương thứ lỗi.”
Hổ Vương còn ước gì có người thăm dò thực lực của Sơ Tranh trước.
Lúc này đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Móng vuốt của lang yêu biến ảo mà ra, móng vuốt sắc bén như vũ khí chụp vào Sơ Tranh.
Ánh mắt lang yêu nhìn Sơ Tranh, tràn đầy ngoan lệ, giống như thật sự muốn đòi lại công đạo cho thiếu chủ nhà hắn
【 Tiểu tỷ tỷ chú ý, sắp gấp đôi a ~ 】 Vương Giả vui sướng nhắc nhở Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “...”
Ai muốn gấp đôi chứ!!
Tại sao cứ bắt nạt một nhóc đáng thương như ta vậy hả!!
Sơ Tranh lạnh mặt, tránh khỏi công kích của lang yêu, giẫm lên tảng đá, nhẹ nhàng nhảy lên chỗ vương tọa của Hổ Vương.
Hổ Vương bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước.
Sơ Tranh tìm tòi trong tay áo.
Hổ Vương giơ tay, xung quanh có không ít yêu chui ra, con nào cũng hung ác nhìn chằm chằm Sơ Tranh.
Sơ Tranh kéo đầu Tiểu Hồ Ly ra, Hổ Vương cho là cô muốn phát đại chiêu, biểu cảm trở nên hung ác, muốn tiên hạ thủ vi cường.
Lá cây màu xanh lục bỗng nhiên xông tới trước mặt Hổ Vương.
Thứ đầu tiên Hổ Vương nhìn thấy là một đống màu xanh lục.
Còn tưởng là pháp khí gì đó, theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Nhưng khi cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện thứ tiểu cô nương kia cầm trong tay chỉ là mấy cái lá cây.
“...”
Hổ Vương cảm giác mình bị hung hăng nhục nhã.
“Ngươi...”
“Đánh hắn, đây đều là của ngươi.” Sơ Tranh hào khí cắt ngang hắn.
“Ngươi nói đùa gì thế!” Hổ Vương cả giận nói: “Vài cái lá cây rách, mà cũng dám chỉ huy bản vương.”